Mẹ Nó! Ai Lại Để Tên Hồ Già Lên Hôn Tên Phản Diện Tâm Thần Kia Chứ

Chương 27: Thủ pháp này, thật sự không tệ

Thẩm Liên thản nhiên nói: "Chào buổi trưa mọi người."

Chu Oánh Ngọc là người đầu tiên đáp lại: "Chào buổi trưa!"

Ai cũng có thể nhận ra, Thẩm Liên đã "thay pháo bắn" rồi.

Lần trước tham gia chương trình, quần áo cậu mặc đều là đồ rẻ tiền, kiểu dáng cũ, còn bây giờ đến cả chiếc áo sơ mi cũng là hàng hiệu.

Haiz, chỉ riêng chiếc áo này thôi, năm vạn tệ chắc chắn phải chi tiêu dè sẻn lắm.

Trịnh Ca nhìn chằm chằm Thẩm Liên, nhưng Thẩm Liên không thèm liếc cậu ta lấy một cái.

Đến giờ, bắt đầu ghi hình.

Lần này cần phải chia nhóm để thi đấu.

Vì công bằng nên sẽ bốc thăm, ba con số, bốc được số nào thì vào đội đó, bởi vì có bảy khách mời nên sẽ có một đội ba người.

Kết quả nhanh chóng được công bố: Triệu Lâm và Phương Khoa một đội, Lý Gia Bác, Phùng Túc Túc và Trịnh Ca một đội, cuối cùng là Thẩm Liên và Chu Óanh Ngọc.

Nhìn qua thì đội ba người của Trịnh Ca rõ ràng chiếm ưu thế hơn, dù sao người cũng đông hơn, đội một người của Triệu Lâm cũng không tệ, có hai người đàn ông khỏe mạnh, còn đội hai người của Thẩm Liên và Chu Óanh Ngọc rõ ràng là yếu thế hơn.

【Ơ... không biết nên nói gì nữa.】

【Thể lực của Chu Oánh Ngọc không tốt, mấy tập trước có thể thấy rõ rồi, còn kinh nghiệm sinh tồn thực tế của Thẩm Liên chắc chắn không bằng hai người còn lại trong nhóm ba kiếm khách, kết quả đã rõ ràng rồi.】

"Óanh Ngọc, cố lên nhé." Phùng Túc Túc cười hì hì giơ tay ra hiệu động viên.

Chu Óanh Ngọc gật đầu.

"Đừng sợ." Thẩm Liên đột nhiên lên tiếng, "Tôi dẫn cô đến chiến thắng."

Chu Óanh Ngọc nghe vậy bật cười: "Nội dung nhiệm vụ anh còn chưa biết mà."

"Cứ na ná như vậy thôi."

Chu Óanh Ngọc thấy cậu có vẻ rất tự tin, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nói trước nhé, có thể tôi sẽ không theo kịp tốc độ của anh đâu, đừng mắng tôi đấy."

Thẩm Liên: "Chỉ là chơi game thôi mà, tôi mắng cô làm gì?"

Chu Óanh Ngọc yên tâm.

Thẻ nhiệm vụ được đưa ra, điểm dừng chân đầu tiên, đến bến Thanh Khê.

Ngày đầu tiên, bọn họ đã đi qua Thanh Khê, cách đó khoảng nửa con dốc, Thẩm Liên cẩn thận nhớ lại một chút, rất nhanh, một lộ trình mới hình thành trong đầu cậu.

Đạo diễn vừa hô bắt đầu, hai đội còn lại lập tức xuất phát, Chu Óanh Ngọc bước đi chậm chạp, Thẩm Liên còn chậm hơn cô ấy, so với vẻ vội vàng của những người khác, hai người này cứ như đến để ngắm cảnh.

【Bỏ cuộc rồi à?】

Sở Dịch Lan nhìn chằm chằm vào máy tính bảng, cảm thấy đây không phải là phong cách của Thẩm Liên.

"Thẩm Liên, đi nhanh lên!" Chu Óanh Ngọc giục giã.

"Bước từng bước vững chắc." Thẩm Liên nhắc nhở, "Vừa mới mưa xong, đường lên núi rất trơn trượt, ngã một cái thì không đáng đâu."

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng "á" một tiếng, hình như là Phương Khoa.

Thẩm Liên: "Cô xem kìa."

Chu Óanh Ngọc cũng không còn lo lắng nữa.

Đến ngã ba đường, Thẩm Liên chọn một hướng khác: "Đi đường này."

Chu Óanh Ngọc: "Chưa đi bao giờ."

"Hôm đó tôi đã quan sát ở trên rồi, nếu muốn đến bến Thanh Khê, đi đường này không những dễ đi mà còn gần hơn, tin tôi đi."

Chu Óanh Ngọc vốn thụ động trong việc làm nhiệm vụ, Thẩm Liên lại rất quyết đoán, cô ấy liền để cậu dẫn đường.

【Người thì dám chỉ, người thì dám đi theo.】

Phùng Túc Túc ngoái đầu nhìn lại, không thấy bóng dáng Thẩm Liên và Chu Óanh Ngọc đâu, "Ôi, hai người họ lạc đường rồi sao?"

"Mặc kệ bọn họ, bây giờ là thi đấu theo nhóm." Lý Gia Bác thản nhiên nói, trong lòng mong Thẩm Liên lạc đường cho rồi, đỡ phải nghe người ta bàn tán về chuyện anh ta lườm nguýt xấu xí nữa, "Nhanh lên, đuổi theo Triệu Lâm với Phương Khoa kìa."

Trịnh Ca mỉm cười, không nói gì.

Con đường Thẩm Liên chọn quả nhiên bằng phẳng hơn rất nhiều, ngay cả thảm thực vật cũng mọc sang hai bên, như thể cố tình nhường đường cho bọn họ vậy.

【Trời ạ! Sao Thẩm Liên biết hay vậy?!】

Đường dễ đi, tâm trạng Chu Óanh Ngọc cũng tốt hơn hẳn, Thẩm Liên nhìn thấy hoa lan tím dại nở bên đường, liền hái một bông đưa cho cô ấy.

Chu Óanh Ngọc vui mừng nhận lấy: "Cảm ơn!"

【A! Tim tôi!】

【Không có cảm giác couple gì cả, nhưng mà thấy hai người họ nhìn chung rất thoải mái.】

Dần dần, phân cảnh của Thẩm Liên thu hút ngày càng nhiều khán giả.

Cậu đi đường rất dứt khoát, giống như đã xem bản đồ trước vậy.

Đột nhiên, Thẩm Liên dừng lại trước một bụi cây lớn, cậu chỉ vào tảng đá bên cạnh nói với Chu Óanh Ngọc: "Nghỉ ngơi một lát đi."

Chu Oánh Ngọc cũng không khách sáo.