Độc Sủng Đông Cung

Chương 24: An bài

Cho đến khi tam công chúa đi ngắm hoa trở về, Túc Uẩn vẫn chưa viết xong.

Tuy nhiên, tiểu thiếu gia rất nghiêm túc, không động đũa cho đến khi viết xong. Dù còn trẻ nhưng tính bướng bỉnh và kiên trì của hắn đã bộc lộ rõ ràng.

Nguyễn Dao bỏ tất cả đồ ăn vặt và mứt vào hộp điểm tâm, ôn nhu nói: “Tiểu thiếu gia đừng lo lắng, trước khi về phủ ngài sẽ viết xong thôi. Những thứ này ngài có muốn mang theo không?”

Đôi mắt của Túc Uẩn sáng, gật đầu liên tục.

Tam công chúa nhìn hoàng huynh, nhìn thấy Triệu Hoằng vẻ mặt bình tĩnh nói “Ừ” nhưng cũng không nhìn nàng mà chỉ chăm chú nhìn vào Nguyễn Dao.

Tuy nói nữ tử tinh ý cẩn trọng, nhưng Triệu Lệnh Dung tính tình thẳng thắn không có để ý nhiều như vậy.

Ngược lại Túc Uẩn nhìn trái nhìn phải, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm có chút tò mò.

Khi Nguyễn Dao đưa bọn họ ra ngoài, Túc Uẩn vẫn như cũ được nàng ôm một đường đi khỏi Đông cung mới thả xuống.

Tiểu gia hỏa vừa đứng vững, liền nói với Nguyễn Dao: “Sau này ta lại tới.”

Tam công chúa nghe vậy muốn che miệng hắn lại.

Đông cung này là nơi muốn đến là đến muốn đi là đi sao?

Còn không có ý định đi cùng nàng.

Hoàng huynh vừa khỏi bệnh nên tính tình dễ chịu hơn thường ngày, nhưng thái tử đều là đối với chính mình nghiêm khắc, đối với hoàng đệ, hoàng muội cũng vô cùng quan tâm. Lần trước nàng vào thăm huynh ấy còn bị hỏi han việc học tập một phen.

Thường xuyên đến đây thì tâm lí phải vững cỡ nào chứ.

Nguyễn Dao đương nhiên không thay tiểu thái tử làm chủ, chỉ cười nói: “Nô tì sẽ chuyển lời cho điện hạ.” Sau đó nhìn bọn họ rời đi.

Đợi họ đi khỏi, Nguyễn nữ quan không vội quay lại tiền sảnh tìm tiểu thái tử mà quay lại tẩm điện nhờ người thay toàn bộ lò sưởi trong phòng.

Mắt thấy sắp đến mùa đông, tuy lò sưởi trong cung đều dùng than tốt, nhưng theo thời gian, bên trong lò dù có tốt đến đâu cũng sẽ có bụi. Đốt than là sẽ bốc khói nên phải vệ sinh thường xuyên để lửa than không ám vào người.

Kỳ thật Nguyễn Dao chỉ cần mở miệng nói những việc này, sẽ có người xử lý.

Chỉ là nội điện của Đông cung không thể tùy tiện tiến vào, cho dù Triệu Hoằng bị mất trí nhớ, Nguyễn Dao cũng có thể đoán được trong nội điện nhất định có rất nhiều đồ vật quan trọng.

Hiện tại có cung nhân tiến vào, nàng muốn ở bên cạnh quan sát mới an tâm.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Nguyễn Dao dẫn mọi người ra khỏi cửa, sau khi đóng cửa nội điện lại, nàng bước nhanh về phía tiền sảnh.

Trên đường đi gặp được Lai Hỉ.

Nguyễn Dao ngăn hắn lại: “Có chuyện gì sao?”

Lai Hỉ vừa nhìn thấy Nguyễn Dao tức tiến lên, cười nói: "Không có việc gì, Nguyễn tỷ tỷ đừng lo lắng, chỉ là tỷ tỷ đi ra ngoài đã lâu nên điện hạ có chút lo lắng, ta mới đi tìm tỷ.” Nói đến đây, gắn dừng lại một chút, “Điện hạ thật sự không rời được tỷ”.

Nguyễn Dao biết lời này là sự thật.

Tất nhiên rồi, người duy nhất mà tiểu thái tử tin tưởng cho đến nay chính là nàng. Điện hạ mất trí nhớ, tâm tư giống như hài tử, mà Nguyễn Dao bây giờ phải ngồi cùng thuyền với điện hạ, hắn tốt nàng mới có thể tốt, chiếu cố hắn là điều đương nhiên.

Tuy nhiên, Nguyễn Dao có thể nghe ra ẩn ý vui mừng của Lai Hỉ, vì vậy nàng thấp giọng nói: "Đừng tùy tiện nói những lời này, trong cung lời nói lẫn hành động nên cẩn thận mới tốt.”

Lời như vừa rồi thực sự không nên nói.

Lai Hỉ vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, ta tạm thời phạm sai lầm, sẽ không tái phạm.” Hiện tại còn chưa có danh phận rõ ràng, đúng là nên cẩn thận.

Chờ về sau hãy nói.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, đạt được đồng thuận.

Lúc này, Nguyễn Dao nhìn thấy có người từ hành lang nhìn về phía mình qua ô cửa sổ áp tường¹.

Giống như đang nhìn trộm.

Nguyễn Dao lập tức cau mày.

Từ khi biết Triệu Hoằng bị đầu độc đổ bệnh, Nguyễn Dao vẫn chưa bao giờ buông bỏ sự căng thẳng trong lòng, cho dù hiện tại bầu không khí trong Đông cung đã khá hơn, nhưng Nguyễn Dao vẫn phản ứng rất nhanh, lớn tiếng nói: “Bắt lấy hắn!”

Vốn dĩ Nguyễn Dao chỉ muốn cung nhân ra mặt, không ngờ bảy tám người ăn mặc như thị vệ không biết từ đâu xuất hiện, trực tiếp bao vây cung nhân phía sau cửa sổ, cầm dây thừng trói lại.

Tốc độ như vậy khiến Nguyễn Dao choáng váng trong giây lát, nhưng ngay sau đó nàng bước tới, nhìn những người trên mặt đất.

Nhìn có chút quen mặt.

Nguyễn Dao giơ tay ngăn cản hộ vệ đang cầm, tiến lại gần hai bước, nói: “Xuân Vũ?”

Xuân Vũ sợ hãi co rúm người lại, nhanh chóng ngẩng mặt lên, khi nhìn thấy là Nguyễn Dao liền đưa tay nắm lấy vạt váy của nàng, giọng nói run run: “Nguyễn nữ quan, nô tì… Nô tì biết mình sai rồi, nô tì không dám nữa. Nô tì biết nữ quan tâm địa bồ tát, cầu nữ quan tha cho ta lần này.”

Lai Hỉ cũng chạy tới, nhìn thấy cảnh này hai mắt trợn tròn: “Ngươi tới đây không phải đã học qua quy tắc sao? Ban ngày ban mặt trốn trong tối lén theo dõi người khác, ai dạy ngươi!” Lai Hỉ muốn bắt nàng ta đi, trói chặt một chút, tốt nhất là trực tiếp ném đi mới bớt lo.

Nguyễn Dao đưa tay ra, nhẹ nhàng ngăn Lai Hỉ lại, lắc đầu với hắn rồi nhẹ nhàng nói: “Việc này không phải chuyện nhỏ.”

Nàng có muốn đem Xuân Vũ đuổi ra khỏi Đông cung?

Đương nhiên là có.

Nhưng bây giờ không phải lúc, chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng không đủ để đưa nàng ta về Minh Túy cung.

Nhưng để mặc như vậy thì Nguyễn Dao sợ nếu người này được đưa tới làm mật thám, nàng dễ dàng buông tha thì Đông cung sẽ thành một cái sàng, người ta muốn đổ vào cái gì cũng được.

Trong trường hợp này chi bằng cứ thuận nước đẩy thuyền, hạn chế không gian di chuyển của các nàng là được.

Nguyễn Dao mỉm cười quay về phía các thị vệ hành lễ, mọi người cũng vội vàng đáp lễ…

Trước đây thống lĩnh Quý Đại đã từng nói với bọn họ, thái tử điện hạ tự mình hạ lệnh phải bảo hộ vị Nguyễn nữ quan trước mắt này kĩ càng. Có thể đoán được địa vị của vị này không tầm thường.

Lúc này thái độ của bọn họ đương nhiên phải khách khí.

Sau khi đám thị vệ thối lui, Nguyễn Dao quay đầu nhìn Xuân Vũ đang chật vật, sắc mặt của Nguyễn Dao ôn hòa, duỗi tay muốn đỡ lấy.

Xuân Vũ không muốn đối mặt với sự thật, còn chuẩn bị khóc để tranh thủ sự đồng tình.

Nhưng Nguyễn Dao dễ dàng kéo nàng ta lên, bên ngoài cảm thấy rất nhẹ nhàng, thật ra lại dùng sức buộc nàng ta phải đứng dậy.

Rõ ràng là không thể lùi lại được nữa. Xuân Vũ lập tức bật khóc, sắc mặt tái nhợt, trông khá đáng thương: “Nguyễn nữ quan, nô tì biết sai, cam nguyện lãnh phạt.” Nàng ta vừa nói vừa khóc nức nở.

Nước mắt như rơi như không, tiếng khóc cũng mơ hồ.

Đúng là người được Đổng hoàng hậu chọn, bộ dáng xinh đẹp khóc đến hoa lê đái vũ khiến lòng người dao động, cùng tên nàng rất tương xứng.

Đáng tiếc, người đứng trước mặt nàng ta lại là Nguyễn Dao, người đã có lòng cảnh giác từ lâu, còn người kia là Lai Hỉ, người đã không còn dễ dàng bị lay chuyển bởi nữ nhân nữa, màn kịch này xem ra Xuân Vũ như diễn cho người mù xem, cất công phí sức.

Bất quá Nguyễn Dao cũng không ghét bỏ nàng ta như Lai Hỉ, trái lại, nàng nghĩ ngợi một lúc, tiến lên hai bước đỡ lấy Xuân Vũ.

Xuân Vũ lúc này không thể làm gì nổi nữa.

Sau đó nàng ta liền nghe Nguyễn Dao ấm áp nói: “Ta biết ngươi cùng Hà Hương đều là người lương thiện, đều xuất thân từ cung của hoàng hậu nương nương. Đương nhiên không có lựa chọn nào khác, chuyện xảy ra hôm nay có lẽ chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”

Khi Xuân Vũ nghe thấy điều này, nước mắt cũng ngừng rơi, vẻ mặt như không tin nổi vào tai mình.

Trước khi đến đây,Thẩm ma ma đã từng đề cập Nguyễn Dao là cung nhân được thái tử sủng ái nhất. Nàng và Hà Hương đến, Nguyễn Dao chắc chắn sẽ gặp rất nhiều phiền toái.

Sau khi tới Đông cung, bọn họ đã đồng ý ở trong cung đợi, nhưng Nguyễn Dao lại tùy ý đặt bọn họ ở đó, chỉ giao cho bọn họ một ít công việc nhàn rỗi, bọn họ cũng không thể gặp được thái tử điện hạ.

Xuân Vũ chắc chắn rằng Nguyễn Dao là một nhân vật thâm sâu, nàng rõ ràng không muốn thái tử nhìn thấy họ.

Lần này Xuân Vũ muốn ra ngoài tìm kiếm cơ hội nên lang thang bên cạnh cửa sổ ngắm cảnh.

Ai có thể nghĩ tới, ánh mắt của Nguyễn nữ quan sắc bén như vậy, thị vệ Đông cung lại tới nhanh như vậy.

Xuân Vũ lúc đầu cũng có tư tâm nhỏ, nhưng sau đó nhìn thấy vệ sĩ đi rồi cũng không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, nàng liền nghĩ chờ Nguyễn Dao làm khó làm dễ sẽ dùng sức bán thảm, tốt nhất là có thể nháo đến trước mặt thái tử.

Không ngờ Nguyễn Dao lại tốt bụng đến mức Xuân Vũ không phân biệt được là thật hay giả.

Sau đó Nguyễn Dao tiếp tục nói: “Ta đương nhiên sẽ không truy cứu cái gì, chỉ là điện hạ chúng ta là người chính trực, hôm nay ta có thể để ngươi đi một lần, nhưng sau này nếu ngươi bất cẩn như vậy, ta sợ lúc đó sẽ làm điện hạ không hài lòng. Cho dù ta có nói hết lời tốt đẹp cũng không có tác dụng.”

Lai Hỉ đứng ở một bên im lặng liếc nhìn Nguyễn Dao.

Nguyễn nữ quan, tỷ quá khiêm tốn rồi. Lời nói của Nguyễn nữ quan với điện hạ so với bất kì ai có cũng trọng lượng hơn.

Xuân Vũ bị dọa sợ, trong tiềm thức muốn quay lại nghe chủ ý của Hà Hương.

Nhưng nàng ta rất nhanh nhớ tới lúc trước Hà Hương nói mình không khỏe, không thể ra ngoài, cho nên nàng mới đến tiền sảnh tìm cơ hội, Hà Hương làm sao có mặt ở đây.

Nguyễn Dao vuốt ve cánh tay nàng ta an ủi, giọng nói vẫn trước sau hòa hoãn: “Yên tâm, ngươi và Hà Hương là người do Hoàng hậu phái đến, điện hạ coi trọng, ta tất nhiên sẽ không đối xử khắt khe với các ngươi. Hiện giờ các ngươi đối với Đông cung còn chưa quen thuộc.” Nguyễn Dao tựa hồ như khó xử, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta mời ma ma đến dạy quy củ cho các ngươi, đợi hai người nắm rõ quy củ của Đông cung đến lúc đó lại an bài công việc khác, ngươi thấy thế nào?”

Lời này nói ra không có điểm bắt bẻ, tựa hồ vì hai người các nàng mà suy xét.

Nếu Hà Hương ở đây, khả năng còn nghe ra chút kì quái.

Nhưng hôm nay là Hà Hương cổ vũ Xuân Vũ dẫn đầu, lường trước có nguy hiểm nên nàng ta đương nhiên sẽ không theo tới, Xuân Vũ không thể tự mình nghĩ ra chủ ý gì, vì vậy nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Lúc trở về Xuân Vũ vẫn đang suy nghĩ Nguyễn nữ quan này tính tình có vẻ tốt, là người mềm lòng. Nhất định nàng ta sẽ có cơ hội đến gần thái tử.

Nguyễn Dao mỉm cười nhìn nàng ta rời đi, vẻ mặt vẫn như trước.

Lai Hỉ rũ bỏ cây phất trần, đi đến trước mặt Nguyễn Dao, nhẹ nhàng nói: “Nguyễn tỷ, có Lưu ma ma trông chừng bọn họ là chuyện tốt, nhưng quy củ trong Đông cung chúng ta không nhiều bằng trong hoàng cung. Sợ rằng không bao lâu họ đã học xong.”

Nguyễn Dao nghe vậy, nhiệt tình nói: “Một quyển không thành thì thêm một quyển nữa là được.”

Lai Hỉ hơi sửng sốt: “Quyển thứ hai ở đâu?”

Nguyễn Dao mỉm cười nói: “Quy tắc lớn là do tổ tiên đặt ra, không thể dễ dàng thay đổi, nhưng có những chi tiết khác cần phải bổ sung, hoàn thiện từng chút một. Thêm cái gì, thêm bao nhiêu, chi tiết như thế nào, cái đó còn phụ thuộc vào trí nhớ của họ.” Nguyễn Dao một bên nói một bên đi về phía sảnh trước “Chỉ cần thái tử gật đầu, thì có thêm nhiều quy tắc cũng có thể, nếu vẫn không được thì đem cung quy lấy tới cho các nàng nhìn xem cũng là tốt.”

Lai Hỉ: “...”

Chẳng trách, Nguyễn nữ quan có thể trở thành quản sự. Hơn nữa, chỉ riêng ý nghĩ này thôi đã đủ xảo quyệt rồi... không, đủ thông minh.

Nhưng chỉ có Nguyễn Dao mới có thể thực hiện được thủ thuật này.

Làm thái tử gật đầu đồng ý, cũng chỉ có Nguyễn nữ quan ở Đông cung mới có phần thể diện này.

Vì thế Lai Hỉ lập tức nói lại: “Không có quy củ thì sao có thể hành xử ở Đông cung, để các nàng xem nhiều là tốt.”

Nguyễn Dao cười, không nói rõ ràng với hắn, nhưng sau khi nhìn thấy Triệu Hoằng, nàng liền giải thích rõ ràng sự tình.

Tiểu thái tử không để bụng, nói thẳng: “Dao Dao làm đúng rồi.”

Nguyễn Dao lúc này đã đưa hắn trở lại tẩm điện, đang giúp hắn thay quần áo, nghe vậy hơi ngẩng đầu lên, cười nói: “Điện hạ, nói cho ta biết, nô tì làm đúng cái gì?”

Vốn dĩ nàng muốn người này cảnh giác với Xuân Vũ và Hà Hương, sau này không dễ dàng bị lừa.

Nhưng tiểu thái tử trả lời cực kỳ đơn giản và trực tiếp, vẻ mặt rất tập trung: "Chỉ cần là ngươi thì đều đúng hết.”

Không biết là bởi vì người này bộ dáng quá mức nghiêm túc, hay sự chênh lệch giữa nam và nữ, giờ phút này, Nguyễn Dao đột nhiên phát giác, thái tử không phải hài tử.

Dáng người cao ráo, vẻ ngoài tuấn tú, Nguyễn Dao đang giúp Triệu Hoằng sửa sang lại đai lưng, mơ hồ có thể cảm nhận được cơ bụng của hắn. Tự nhiên cảm thấy mình đối với chữ “Thanh minh chính trực” cũng không dễ dàng gì.

Tai Nguyễn Dao đỏ bừng.

Sao nàng có thể nảy sinh suy nghĩ với tiểu thái tử đơn thuần được, thực sự quá thô tục.

Im lặng lặp đi lặp lại chữ “Thanh minh chính trực”, Nguyễn Dao nhanh chóng thu dọn y phục của tiểu thái tử, dẫn hắn đến bàn tiếp tục luyện tập thư pháp.

Vẫn viết chữ “trường thọ”.

Không biết trí nhớ bản năng có tác dụng gì hay không, rõ ràng tiểu thái tử trước đây chưa từng luyện qua chữ “trường thọ”, nhưng bây giờ khi viết ra, hình dáng của chữ này giống lúc trước chín phần, không khai mấy chữ viết của thái tử.

Nguyễn Dao không phát hiện khác thường, thấy tiểu thái tử chăm chỉ luyện chữ, nàng đi pha trà để giúp hắn tỉnh táo.

Nhưng sau giờ ngọ, trà bánh không được đưa lên nữa.

Nam nhân này vừa ăn hết bánh hoa quế nên bây giờ đương nhiên không thể ăn thêm được nữa.

Nhưng tiểu thái tử lại không ngừng nói chuyện, lúc Nguyễn Dao đi pha trà, hắn lặng lẽ lấy hộp điểm tâm ra, chuẩn bị tìm hai miếng để thỏa mãn cơn thèm của mình.

Nhưng vừa mở ra, một tờ giấy từ bên trong rơi xuống.

Tiểu thái tử nhớ rõ cảnh tượng này trước đây đã từng xảy ra, nhưng lúc đó hắn không biết đọc nên tưởng đó là giấy vụn bèn đốt đi.

Nhưng bây giờ tiểu thái tử đã biết chữ.

Hắncúi xuống nhặt tờ giấy lên mở ra đọc.

Trên đó có bốn chữ được viết cạnh nhau bằng một kiểu chữ xa lạ đối với tiểu thái tử.

Triệu Hoằng, Nguyễn Dao.

**********************

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu thái tử:? ? ?

Thái tử: ! ! !

Chú thích:

1. Cửa sổ áp tường ( cửa sổ phong cảnh): thường được gọi là đầu tường hoa, lỗ tường hoa, cửa sổ hoa, là loại cửa sổ trong suốt trang trí full-frame trong kiến trúc sân vườn, thường xuất hiện thành hàng ở hành lang.