Độc Sủng Đông Cung

Chương 25

Đây là tên của hắn và Dao Dao, nhưng cái bên trái hiển nhiên không phải do hắn viết!

Mặc dù hai chữ chữ phải giống nhau nhưng tiểu thái tử nhớ rất rõ bản thân chưa từng viết ra.

...Trong phòng quả thực vẫn luôn có người xấu đến.

Bắt đầu là ăn trộm bánh, sau đó đến việc nhét mấy tờ giấy vào hộp điểm tâm của hắn, thậm chí bây giờ còn trắng trợn viết tên hắn và Dao Dao để hù dọa hắn!

Đây là muốn làm cái gì?

To gan!

Tiểu thái tử đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn bực, tức giận đập bàn!

… Đau.

Hắn dùng sức không hề nhẹ, nhưng đồ vật trong cung xưa nay rắn chắc, bàn án thư được sử dụng cũng là loại tốt nhất. Bị đập một cái không hề mảy may gì, ngược lại tay tiểu thái tử bắt đầu đỏ lên.

Hắn mím môi ủy khuất, xoa xoa tay, thấp giọng lẩm bẩm: “Đồ khốn.”

Không rõ là đang chửi bàn án thư hay chửi tên trộm kia.

Hắn muốn xé nát tờ giấy ra, nhưng khi nhìn kĩ lại không nỡ.

Quên đi, hắn không muốn xé nát tên Dao Dao.

Vì vậy, tiểu thái tử gấp tờ giấy lại nhét vào trong tay, sau đó cảm thấy không thích hợp, sợ bị lấy trộm lần nữa nên quay người cất vào hộp đá trên giá sách, thêm hai chiếc khóa, cứ như đem cất bằng chứng quan trọng.

Nhưng khi tiểu thái tử ngồi lại vào bàn, hắn nhớ tới mấy chữ “trường thọ” viết hôm qua.

Từ này không chỉ giống chữ của hắn mà còn giống chữ viết trên tờ giấy.

Có khi nào là cùng một người?

Suy nghĩ này khiến tiểu thái tư đầu óc đơn thuần rơi vào mê mang.

Nếu nói người này xấu, vì sao hắn ta giúp mình viết chữ.

Nói người này tốt, nhưng... nhưng hắn ta ăn bánh của mình thì làm sao có thể là người tốt?

Đúng lúc này, Nguyễn Dao bưng ấm trà trở lại.

Thấy Triệu Hoằng không luyện chữ mà tựa lưng vào lưng ghế, mím môi, vẻ mặt không vui, nàng tưởng hắn viết mệt nên cười nói: “Điện hạ sao vậy? Ngài cứ nghỉ ngơi đi."

Tiểu thái tử sợ nói cho Nguyễn Dao biết về tên trộm sẽ khiến nàng lo lắng, nên lấy ra mấy dòng chữ lớn vừa viết hỏi: “Dao Dao, sao phải viết những dòng này?”

Nguyễn Dao đáp: “Sắp tới tiệc sinh thần của thái hậu. Điện hạ sẽ vẽ vạn thọ đồ tặng thái hậu làm quà sinh nhật.” Dừng một chút, Nguyễn Dao nhiệt tình hỏi: “Điện hạ, ngài có nhớ thái hậu không?”

Triệu Hoằng gật đầu: “Dao Dao đã từng nhắc qua, ta nhớ rõ.” Nhưng rất nhanh, tiểu thái tử quay lại hỏi: “Sinh thần của Dao Dao là khi nào?”

Nguyễn Dao đáp: “Nô tì sinh ra vào ngày mồng ba tháng ba.”

Tiểu thái tử nở nụ cười: “Thật là một ngày tốt.”

Nguyễn Dao nghe vậy, trong lòng cảm thấy tò mò: “Điện hạ làm sao biết hôm nay là ngày tốt?”

Mồng ba tháng ba xác thật là ngày hội ở quê hương của nàng, thường là tế bái tổ tiên, cũng là thời điểm tốt để nam nữ gặp nhau.

Không biết tiểu điện hạ biết được từ đâu.

Sau đó lại nghe Triệu Hoằng nói: “Ngày đó Dao Dao sinh ra, tự nhiên là ngày tốt.”

Nguyễn Dao nghe được lời này, vành tai không tự chủ đỏ lên.

Nếu là người khác, Nguyễn Dao nhất định sẽ cảm thấy những lời này không thích hợp.

Nhưng đây chính là điều tiểu thái tử nói. Ngài ấy là người tâm tư đơn thuần, chưa từng nói dối, mọi việc Triệu Hoằng làm đều xuất phát từ đáy lòng.

Bởi vì như thế mới càng khiến nàng đỏ mặt xấu hổ.

Thật sự không biết trả lời thế nào, Nguyễn Dao nhìn chung quanh rồi nói với hắn: “Điện hạ, ngài đến uống một tách trà cho ấm người.”

Tiểu thái tử trước mặt Nguyễn Dao luôn cư xử lễ phép nên lập tức đưa tay đón lấy.

Sau đó Nguyễn Dao nhìn thấy lòng bàn tay đỏ bừng của người đàn ông.

Điều này khiến nàng giật mình, vội vàng bước tới, nắm tay hắn, vừa thổi vừa hỏi: “Ngài làm sao thế này? Là bị trà làm bỏng hay vừa mới chạm vào lò sưởi?”

Triệu Hoằng mím môi, nhỏ giọng nói: “Ta vừa đập bàn.”

“…Hả?”

Tiểu thái tử cúi đầu lẩm bẩm: “Là ta bất cẩn thôi.”

Nguyễn Dao nghe được lời này, vừa có chút bất đắc dĩ vừa có chút buồn cười.

Có lẽ là vì tiểu thái tử quá tham ăn nên Nguyễn Dao tưởng hắn rất đói, lúc này mới không cao hứng.

Vì vậy buổi tối, Nguyễn nữ quan sai phòng bếp nhỏ làm một chén sữa đông chưng đường để thêm vào bữa ăn của điện hạ. Sau đó, nàng sưởi ấm tay mình và xoa bụng giúp tiểu thái tử.

Tiểu thái tử ngoan ngoãn kéo vạt áo của mình, cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại của Nguyễn Dao xuyên qua lớp áo bên trong vuốt ve trên bụng mình, hắn có chút ngứa ngáy, không khỏi cười lên một tiếng nói: Dao Dao, ngứa quá.”

Nguyễn Dao dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy trực tiếp xoa?”

Tiểu thái tử vẻ mặt ngây thơ: “Được.”

Nếu hắn không thẳng thắn như vậy, Nguyễn Dao sẽ không cảm thấy xấu hổ.

Nhưng bây giờ Nguyễn Dao không bắt đầu được.

Rốt cuộc không thể đem không cởϊ áσ ra.

Về phần chữ lớn đáng lẽ phải viết hôm nay, vì tiểu thái tử tay có thương tích nên nàng quyết định để sang ngày mai.

Cái này làm cho Triệu Hoằng mặt mày hớn hở.

Mặc dù hắn có thể đọc và viết rất nhanh nhưng trong thâm tâm vẫn không thích ngồi trước bàn ngẩn ngơ vài canh giờ.

Điện hạ vẫn có tâm hồn trẻ thơ, thích ăn uống, nếu không có Dao Dao, hắn sẽ không mỗi ngày cầm bút học thư pháp.

Có thể trốn một ngày là điều tốt.

Nếu có thể trốn thêm mấy ngày càng tốt hơn.

Hôm qua không phải đã có người viết chữ lớn cho hắn rồi sao?

Sau khi ngọn nến trong phòng tắt đi, tiểu thái tử trên giường mở mắt ra, quay người lại, trong đầu nảy ra một ý tưởng hay.

Sau khi Nguyễn Dao ngủ say, tiểu thái tử lặng lẽ đứng dậy lẻn đến bàn, rút ra một tờ giấy, viết vài nét rồi gấp lại nhét vào hộp điểm tâm mới quay lại ngủ.

Ngày hôm sau, Nguyễn Dao đếm Thái y viện từ sớm.

Trước đó nàng bị đánh trúng, mặc dù tu dưỡng một thời gian, sau đó uống thuốc cũng có chút tác dụng, không đau nữa, nhưng gần đây Nguyễn Dao luôn cảm thấy không thể ngủ ngon.

Nửa đêm, nàng luôn có cảm giác như nghe phải những tiếng sột soạt, tuy không đến nỗi đánh thức nàng nhưng khiến nàng luôn có cảm giác như mình đang mơ.

Mơ nhiều cũng khiến người ta mất ngủ.

Nguyễn Dao không biết tại sao, liền muốn đi Thái y viện nhìn xem.

Người trong cung bình thường không thể đến chỗ đó được. Thái y cũng là quan viên hưởng bổng lộc của triều đình, chỉ khám bệnh cho quý nhân, cung nhân làm sao có thể phiền đến họ. Tuy nhiên Nguyễn Dao giờ đã là nữ quan quản sự của Đông cung, các thái y tự nhiên sẽ cho nàng vài phần thể diện.

Nàng nhẩm tính thời gian, nghĩ đi sớm về sớm nên bước đi nhanh hơn.

Kết quả là khi đi ngang qua nguyệt môn¹, nàng suýt bị một cành hoa mận treo cạnh đó đập vào mặt.

Nguyễn Dao vội vàng tránh đi, bởi vì đây không phải Đông cung, việc cắt tỉa hoa cỏ không đến phiên nàng quản nên Nguyễn Dao cũng không có nhìn kỹ, chỉ lo cất bước về phía trước, rất mau đã đến Thái y viện.

Nành không đi lên phía trước tìm thái y mà hướng tới chỗ nữ y đang làm việc.

Hỏi một hồi, nữ y nói rất nhiều lời với nàng, Nguyễn Dao nghe không hiểu nhưng cảm thấy nữ y rất lợi hại, cuối cùng kết luận mình không sao, đại khái là do ban ngày nghĩ đến nhiều nên tối mới nằm mơ.

Không cần uống thuốc, chỉ cần không suy nghĩ nhiều nữa là tốt rồi.

Nguyễn Dao yên tâm đi ra ngoài, lúc đi ngang qua nguyệt môn thì đặc biệt chú ý một chút.

Kết quả phát hiện những cành hoa mận khoe sắc vừa rồi đã được cắt tỉa cẩn thận.

Nguyễn Dao hơi kinh ngạc, sau đó lại tự hỏi có phải thật sự là do ban đêm mơ nhiều, dậy sớm nên ngơ ngác nhớ nhầm.

Nhưng khi Nguyễn Dao bước vào cửa, hai thị vệ từ trong bóng tối bước ra.

Một thị vệ mặt chữ điền trong đó thở dài, lớn tiếng nói: “Phó thống lĩnh, trước đây ngài bảo ta vào cung, nói rằng ta có thể bảo vệ sự an toàn của điện hạ nên ta mới đến. Nhưng bây giờ ta còn kiêm thêm việc cắt tỉa này, liên quan gì chứ?”

Quý Nhị nghe vậy liền đưa tay đánh vào đầu hắn: “Để tiểu tử Đinh Mão ngươi làm việc này là do coi trọng ngươi, ngươi thì biết cái gì chứ?”

Đinh Mão ôm đầu, vẻ mặt thành thật vẫn còn bối rối: “Ta không hiểu.”

Quý Nhị nhếch môi, thấp giọng nói: “Nguyễn nữ quan là ai? Đó chính là người đặt ở đầu quả tim của điện hạ chúng ta, ngươi cho rằng ta chọc vào tim ngươi có ổn không?”

Đinh Mão lập tức ôm ngực lắc đầu liên tục.

Quý Nhị sau đó đặt tay lên vai hắn, cười nói: “Không sao cả, thái tử điện hạ yêu cầu chúng ta bảo vệ Nguyễn nữ quan. Đó chính là bảo chúng ta bảo vệ đầu quả tim của điện hạ. Ngươi đã hiểu chưa?”

Đinh Mão khuôn mặt đen nhánh đột nhiên lộ ra thần sắc bừng tỉnh: “Ta hiểu, ta hiểu.”

Quý Nhị gật đầu, sau đó kéo Đinh Mão tiếp tục ẩn mình vào bóng tối.

Triệu Hoằng không biết chuyện đầu quả tim của hắn có ai, lúc này hắn khoác áo choàng đứng dậy, nhanh chóng xử lý công việc trong khi Nguyễn Dao đi vắng.

Vị trí thái tử chưa bao giờ dễ dàng.

Ngoài việc được giao nhiều công việc sự vụ, quân sự, hắn còn phải tham gia vào triều chính.

Mà trong đó chừng mực đắn đo là điều đặc biệt quan trọng.

Hắn không thể nhúng tay quá nhiều, khơi dậy sự nghi ngờ của phụ hoàng, cũng không thể buông tay khiến triều thần cho rằng mình bất tài.

Phải thể hiện tài hoa, rồi lại không thể phô trương.

Điệu thấp hành sự, bên cạnh nhất định phải có thân tín đáng tin cậy.

Ngày nay, hầu hết các cận thần thuộc phe phái của thái tử, ngoại trừ thái tử và thái phó Trương đại nhân thì đều là những quan đại thần trẻ tuổi. Trong đó có con cháu của gia đình không phú quý quyền thế, nhưng không thiếu thế gia vọng tộc.

Trước đây Triệu Hoằng cáo ốm trong cung khiến trên triều lòng người hoang mang. Bây giờ thái tử điện hạ vẫn không thể vào triều, nhưng mối liên hệ với triều đình cũng không thể dễ dàng bị đứt đoạn.

Ngoài việc xoa dịu lòng người, còn cần giải quyết những vấn đề được hoàng thượng giao phó trước đó.

Bởi vì tiểu thái tử không biết gì về những chuyện này, hơn nữa hoàng thượng cũng không sẵn lòng để “hắn” can thiệp, nên tiểu thái tử chỉ cần ăn uống vui chơi mà không cần lo lắng, mọi việc rắc rối đều giao cho thái tử xử lí.

Một ngày làm hai việc, mọi thứ thậm chí còn phức tạp hơn bình thường.

Ngoài ra, Triệu Hoằng cũng không lơi lỏng rèn luyện văn võ.

Luyện chữ không cần nói tới, mỗi ngày hắn còn tập qua vài động tác trong Ngũ Cầm Hí².

Mặc dù trải qua lần bị hạ độc trước hắn không có triệu chứng nào khác ngoại trừ việc bị phân hồn, nhưng dù sao thì đã nằm nhiều ngày lại bị sốt. Người hắn gầy đi không ít, còn khá yếu ớt.

Đến bây giờ, hắn vẫn còn canh cánh việc Nguyễn Dao từng bế bổng hắn lên.

Cố Hạc Hiên hết lòng khuyên bảo điện hạ vận động nhiều hơn, ăn nhiều ngủ nhiều mới dưỡng tốt thân thể.

Vì vậy mỗi khi đến phiên thái tử chiếm quyền kiểm soát, hắn sẽ chăm chỉ luyện tập trong thời gian Nguyễn Dao đi vắng.

Còn chuyện ăn nhiều, ngủ nhiều... cứ giao cho tên ngốc đó.

“Hắn” chắc chắn sẽ vượt quá mong đợi của mình.

Nhưng hôm nay điện hạ phát hiện tay mình bị đau, không suy nghĩ cũng biết hơn phân nửa là do tên ngốc kia gây chuyện.

Trước kia Triệu Hoằng còn tức giận, cảm thấy tiểu ngốc này đối với mình có ảnh hưởng quá sâu.

Nhưng bây giờ, thái tử điện hạ bình thản mà đón nhận.

Muốn gây rắc rối thì cứ gây rắc rối, dù sao thì đây cũng là mình khi còn nhỏ, tha thứ cho “hắn” cũng coi như thành toàn chính mình.

Suy cho cùng bọn họ đều là cùng một người.

Đang suy nghĩ, Triệu Hoằng theo bản năng duỗi tay sờ tay áo.

Bình thường ở đây đáng lẽ phải có một tờ giấy do mình và Nguyễn Dao viết, nhưng bây giờ lại trống rỗng.

Điện hạ sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ ra trước đó mình đã nhét tờ giấy vào hộp điểm tâm.

Hắn quay lại tìm thì chẳng mấy chốc đã thấy chiếc hộp gỗ vẫn được đặt cạnh bàn.

Triệu Hoằng lấy hộp mở ra, đưa tay lấy tờ giấy bên trong.

Vừa mở ra xem, phát hiện ra đó không phải là họ và tên ban đầu mà là một dòng chữ có phần non nớt——

“Hôm qua còn hai trăm chữ “trường thọ” ta chưa viết xong, ngươi viết, viết tốt, chuyện trộm bánh sẽ bỏ qua.”

Thái tử:...? ? ?

*******************

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu thái tử: Hắc hắc, ta thông minh quá

Thái tử: ...