Độc Sủng Đông Cung

Chương 23: Bằng hữu

Tiểu thái tử không nói lời nào quay đầu nhìn Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao cảm thấy cảnh này hơi lạ.

Nam chính và phản diện lần đầu tiên gặp mặt, không những không có thiên lôi địa hỏa, ngược lại còn bình yên như khung cảnh hai con động vật nhỏ gặp nhau.

Bất quá nghĩ kỹ thì Túc Uẩn còn nhỏ, tiểu thái tử nhà mình cũng không lớn.

Chơi cùng nhau cũng khá thích hợp.

Nguyễn nữ quan bị trí tưởng tượng của mình làm cho bật cười nhẹ, khẽ gật đầu tán thành.

Lúc này Triệu Hoằng mới cong lưng đi tiếp.

Hắn nhìn thấy trong lòng bàn tay mình một chiếc túi giấy được gói cẩn thận. Khi mở ra, bên trong có một chiếc bánh chưng đường vừa đẹp vừa to.

Lúc trước Túc Uẩn trở về nhà liền đem sự tình hôm nay kể lại cho mẫu thân, Trần thị dụng tâm gói một chiếc bánh tinh xảo để tiểu nhi tử đem theo ra cửa, nếu có cơ hội thì đem biếu lại cho thái tử điện hạ.

Hiện tại đồ đã đến tay Triệu Hoằng, Túc Uẩn mới thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt mũm mĩm hiện lên một nụ cười thật tươi: “Mẫu thân ta nói, bánh này ăn rất ngon.”

Tiểu thái tử tò mò hỏi: “Thật sao?”

Túc Uẩn lập tức gật đầu, nhấc chân lên, lôi kéo tiểu thái tử vừa chỉ vừa nói: “Điện hạ nhìn xem, bên trong bọc hạt hạnh nhân, chắc phải to, bên ngoài lại có đường dày, đặc biệt đặc biệt to, vừa to vừa thơm.”

Nguyễn Dao nén cười, nhưng tiểu thái tử lại rất hiểu ý nàng, gật đầu đồng ý: “Ngươi nói đúng.”

Lai Hỉ ở một bên nghe xong chỉ nghĩ rằng điện hạ đang dỗ hài tử, nhỏ giọng nói với Nguyễn Dao: “Hôm nay tâm tình điện hạ rất tốt, còn muốn đùa.”

Nguyễn Dao biết rằng sợ là lúc này điện hạ mỗi lời nói, mỗi hành động đều xuất phát từ tâm.

Nếu không có người ngoài, e rằng chiếc bánh chưng đường lớn này bây giờ đã bị nhét vào miệng rồi.

Nguyễn nữ quan không quấy nhiễu hứng thú của hai người kia, nàng chỉ yêu cầu Lai Hỉ mang bữa sáng tới thuận tiện thêm phần của Túc Uẩn.

Túc Uẩn được Triệu Hoằng cổ vũ, nói càng hăng hái hơn.

Túc Uẩn vốn là người tham ăn, hơn nữa Túc hầu phủ từ trước đến nay phú quý, muốn cái gì có cái đó, Túc tứ thiếu gia chưa bao giờ thiếu đồ ăn.

Đừng nhìn hắn tuổi còn nhỏ, nói đến đồ ăn chính là sở trường am hiểu của hắn.

Chỉ là có khi nói nhiều quá lại thành nói nhảm, nhưng nói chuyện ăn uống, tiểu thái tử đương nhiên không để ý, chỉ lo đi theo nghe.

Tiểu thái tử luôn nhớ rõ Nguyễn Dao dặn dò phải giữ dáng vẻ đoan chính trước mặt người ngoài. Ngắn gọn là ít nói không cười mới không phạm sai lầm.

Đơn cử như lúc này, tiểu thái tử hết sức tập trung lắng nghe.

Chờ khi tam công chúa bước vào, nàng nhìn thấy hoàng huynh và tứ nhi ngồi cạnh nhau. Ở giữa chiếc bàn vuông có một chiếc bánh chưng đường lớn, tứ nhi đang miêu tả vịt bát bảo¹ ngon như thế nào. Tiểu thái tử chỉ ngồi đó vẻ mặt bình tĩnh, thỉnh thoảng nhấp một ngụm cháo, không hề nhìn ra vui mừng hay tức giận.

Triệu Lệnh Dung thấy vậy sửng sốt nhưng cũng không có xen vào, chỉ đi tới trước mặt Nguyễn Dao kéo nàng sang một bên, nói vài chuyện về cách chăm sóc hoa cỏ.

Nguyễn Dao biết tam công chúa mang theo nhất định là hoa quý, cho nên nàng cẩn thận lắng nghe, có điều tâm phần lớn đều hướng về Triệu Hoằng, thấy hắn vẫn luôn an an tĩnh tĩnh, nàng cũng yên tâm.

Tam công chúa nhìn Nguyễn Dao sau đó lại nhìn hoàng huynh của mình, nàng rơi vào trầm ngâm.

Sau khi hai người ăn xong cháo, Nguyễn Dao sai người dọn bàn, tam công chúa liền đứng dậy đi đến cạnh Túc Uẩn rồi ngồi xuống, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, rồi nói với Triệu Hoằng: “Hiếm thấy hoàng huynh không phiền hắn, tiểu tử này miệng không nhàn rỗi, trừ bỏ ăn chính là nói, nếu không thì là vừa nói vừa ăn.”

Tiểu thái tử bây giờ đã thành thạo cách nói chuyện trước mặt người ngoài, có thể nói ít thì không tuyệt đối không nhiều lời, nên lúc này liền nói: “Hắn không phiền.”

Dường như đã tìm được đồng minh, Túc Uẩn lập tức đứng thẳng lên, hừ lạnh nói: “Không phiền!”

Tam công chúa cười lớn, không phải vì Túc Uẩn hoạt bát mà vì nàng vui mừng khi hoàng huynh có thể thân cận với người của Túc gia.

Nàng ấy không nói nhiều, chỉ lo trêu chọc Túc Uẩn, cùng hắn nháo một đoàn.

Nguyễn Dao lại gần Triệu Hoằng, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, ngài có thích Túc tứ thiếu gia không?”

Tiểu thái tử suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ta nghĩ có thể cùng hắn làm bằng hữu.”

Câu trả lời này ngoài ý muốn của nàng: “Điện hạ hiểu bằng hữu là gì sao?”

Vốn tưởng hắn chỉ thuận miệng nói ra, lại không nghĩ tới hắn thật sự nghiêm túc trả lời: “Dao Dao lúc trước có nói cho ta biết trong sách có câu “giao hữu đầu phân, thiết ma châm quy”² có nghĩa là người có mối yêu thích giống nhau có thể tụ lại với bên nhau, mới có thể dễ dàng khuyên nhủ, mài dũa lẫn nhau.”

Đây là lần đầu Nguyễn Dao nghe được giọng điệu trịnh trọng của hắn, bất quá nàng thực mau liền nhớ tới hai câu này trong “Thiên Tự Văn”, lời mà Triệu Hoằng mới nói là lời bình của ca ca nàng.

Chỉ là nàng không nhớ được, ngược lại thái tử nhớ rõ ràng.

Trong lòng cảm thán tiểu thái tử quả thật là nhân tài, nhưng nàng vẫn có chút tò mò: “Vì sao điện hạ lại lựa chọn Túc tứ thiếu gia vậy?”

Tiểu thái tử vẫn nghiêm túc như cũ, khẽ nói: “Ta thích ăn, hắn cũng thích, đây chính là đầu phân, hắn biết thật nhiều món ngon, ta không biết, đây chính là thiết ma. Như Dao Dao đã dạy ta, vậy chẳng phải chính là bằng hữu sao?

Nguyễn Dao: …

Nói thực có lý, không nhưng nàng cứ cảm thấy có gì không ổn.

Đúng lúc này, tam công chúa nói với Túc uẩn: “Ngươi không làm bài tập mà phong tử giao trong “Tam Tự Kinh” đúng không? Cẩn thận biểu tỷ ta đây phạt ngươi.”

Túc Uẩn lập tức rụt cổ.

Kỳ thực tam công chúa nói là đến gặp hoàng huynh nhưng khi thật sự đến trước mặt Triệu Hoằng, nàng lại nói rất ít.

Một nửa là tôn trọng, một nửa là sợ hãi.

Nàng nhớ tới khi còn nhỏ nàng không biết đại hoàng huynh là người phương nào, trong cung lễ mừng triều bái cũng chưa bao giờ thấy đại hoàng huynh lộ diện.

Mãi cho đến khi Triệu Hoằng được phong làm thái tử, Triệu Lệnh Dung mới lần đầu tiên nhìn thấy hắn.

Cả người xanh xao, có chút gầy gò, từ đầu đến cuối đều không có nụ cười, vẻ mặt lãnh đạm, chỉ khi nhìn đến Đổng hoàng hậu mới hòa hoãn một chút.

Từ đó trở đi, thái tử chứng minh phụ hoàng không chọn sai người.

Khắc khổ đọc sách, nỗ lực luyện võ, lo liệu việc triều chính vô cùng ổn thỏa nếu không nói là có thành tựu.

Ngoài tính tình lãnh đạm, hoàng huynh không có khuyết điểm nào khác.

Trần quý phi lúc riêng tư thường nói rằng thái tử từ nhỏ đã một hoàng tử bị ép chôn vùi trong đống sách vở, có được thân thể khỏe mạnh như vậy hẳn là đại nhân tài.

Tam công chúa đối với vị thái tử này thật sự bị thu phục, trước mặt hoàng huynh nàng có lời cũng không có gan lên tiếng.

Ánh mắt tam công chúa lướt đến bức tranh trên tường, lại nhìn gạch đá trên mặt đất, thỉnh thoảng nói một câu “Hoàng huynh mạnh khỏe” liền không có gì khác.

Thấy thái tử đối với bảng chỉ mẫu chỉ xem không luyện, Triệu Lệnh Dung cũng phá lệ cảm thán.

Hoàng huynh rất chăm chỉ, tay không rời sách, vừa khỏi bệnh đã bắt đầu luyện chữ, thật sự là hình mẫu cho mọi người noi theo.

Nhưng chỉ ngồi đó thôi cũng có chút nhàm chán, Túc Uẩn còn nhỏ, đứng ngồi không yên, đứng trên ghế chép vài câu, liền bắt đầu bồn chồn di chuyển.

Nguyễn Dao thấy thế liền đi ra ngoài rồi nhanh chóng quay lại.

Trên tay có thêm một hộp điểm tâm.

“Điện hạ ăn chút bánh đi.” Vừa nói, Nguyễn Dao vừa mở hộp điểm tâm ra, có thể nhìn thấy ngoại trừ điểm tâm giống hôm qua, nàng còn bỏ thêm một ít bánh hoa quế vào.

Nguyễn nữ quan nhìn tiểu thái tử nhỏ giọng nói: “Điện hạ, đây là bánh hoa quế làm hôm qua, ngài có muốn cùng ăn không?"

Tiểu thái tử có ấn tượng tốt với Túc Uẩn vì bánh chưng đường, cũng không ngại cùng hắn ăn chút đồ ăn vặt, liền gật đầu.

Thấy Triệu Hoằng đồng ý, Nguyễn Dao mở gói giấy đựng bánh hoa quế, đặt lên đĩa cùng với các loại bánh ngọt và mứt khác.

Sau đó Nguyễn nữ quan nhiệt tình nói với Túc Uẩn: “Tiểu thiếu gia cũng ăn một ít?”

Túc Uẩn mặc kệ cái gì khách khí hay không khách khí lập tức gật đầu, đẩy sách và giấy bút sang một bên, tự mình ngồi xuống.

Nhưng tam công chúa biết tính tình của Túc Uẩn, bình thường là cái giảng đạo lý, nhưng nếu được cấp một chút đồ ăn yêu thích, có mùng một liền có mười lăm, nếu tùy tiện đáp ứng hắn, tiểu bá vương này có thể đem một bàn đồ ăn thu hết vào trong bụng.

Nghĩ đến đây, tam công chúa lập tức nói: “Ngươi phải học tập chăm chỉ, chỉ có học tốt mới có thể ăn bánh.”

Túc tứ lang quân “Ồ” một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào đĩa điểm tâm, ngoan ngoãn không đưa tay nhận lấy.

Lúc này, hắn nhìn thấy Lai Hỉ đi vào hành lễ rồi nói: “Điện hạ, Trần quý phi lại tặng hai bồn hoa.”

Tam công chúa vừa nghe xong, biết mẫu phi có chuyện muốn nói với mình, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Nguyễn Dao không lập tức đi theo mà rót cho Triệu Hoằng một ít trà mới, sau khi đặt ấm trà xuống, Nguyễn nữ quan thấy xung quanh không có người nên lặng lẽ đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào đỉnh tóc Túc Uẩn.

Đây là điều nàng luôn muốn làm.

Nam chính còn nhỏ cũng là nam chính, nhất định phải may mắn mới có thể cọ cọ được một lúc.

Nhưng động tác này khiến tiểu thái tử chợt mở to mắt.

...Dao Dao chưa từng sờ qua hắn.

Nguyễn Dao đưa cho Túc Uẩn một đôi đũa, ôn nhu hỏi: “Tiểu thiếu gia có biết dùng không?”

Túc Uẩn gật đầu: “Biết.”

“Tiểu thiếu gia thật thông minh.” Nguyễn Dao nhéo mặt hắn.

Túc Uẩn có lẽ đã quen rồi, hắn nhớ tới người nhà hắn nói Nguyễn Dao là người tốt, không những không từ chối mà còn ngẩng cao đầu, bộ dáng rất ngoan ngoãn.

Tiểu thái tử ngồi sang một bên, trên tay cầm bảng chữ mẫu giá trị ngàn vàng, thầm lẩm bẩm Dao Dao chưa từng nhéo hắn.

Túc Uẩn đang chuẩn bị tiếp tục đọc sách. Chỉ là lúc ngồi xuống hắn đã đẩy cuốn sách ra xa một chút, bây giờ cánh tay thịt bé nhỏ của hắn không thể với tới được.

Nguyễn Dao sắp xếp lại, ôm tiểu gia hỏa đứng vững trên ghế.

Dao Dao, Dao Dao chưa từng ôm hắn như thế này!

Túc Uẩn nhìn đĩa điểm tâm, đặc biệt là bánh hoa quế: “Thật đẹp mắt.”

Nguyễn Dao cười nói: “Bánh này được làm từ hoa quế vàng trong cung, nô tì đã đặc biệt cắt nó ra, làm thành hoa quế đường. Hoa quế màu vàng có màu sắc tươi sáng, khác hẳn với bánh bình thường.”

Những lời này vừa nói ra, Túc Uẩn liền háo hức nhìn chằm chằm.

Triệu Hoằng thì thẳng lưng, chợt hiểu tại sao vừa rồi Dao Dao lại cầm bánh hoa quế hỏi hắn.

Nhưng bây giờ hắn đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều, có người ngoài ở đây, tiểu thái tử cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt chuyển động không biết đang suy nghĩ gì.

Nguyễn Dao không nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của Triệu Hoằng, nàng đoán tam công chúa đã nói xong những điều cần nói nên ra ngoài sắp xếp cung nhân đặt chậu hoa.

Nàng vừa đi ra ngoài, tiểu thái tử nhìn Túc Uẩn, chớp mắt, chậm rãi đặt cuốn sách trong tay xuống, nghiêng đầu nói với Túc Uẩn: “Tên ngươi là Túc Uẩn?”

Túc Uẩn ngậm đầu đũa trong miệng, ăn đến đầy đầu, mơ hồ nói: “Vâng, điện hạ cứ gọi ta là tứ lang.”

“Tứ lang, muốn ăn sao?”

“Muốn!”

“Muốn ăn gì?”

“Bánh hoa quế!” Vừa mới cảm thấy vui vẻ, tiểu tử lại bĩu môi nói: “Biểu tỷ nói ta phải chăm chỉ học tập.”

Tiểu thái tử trầm mặt một lát, đột nhiên giọng nói chậm lại, giống như Nguyễn Dao thường làm để dỗ dành hắn, ôn nhu nói với Túc Uẩn: “Vậy ngươi có biết làm thế nào mới đọc sách cho tốt không?”

Túc Uẩn chớp mắt, rồi thành thật lắc đầu.

Triệu Hoằng liền hạ giọng nói: “Đầu treo trên xà, dùi đâm vào mông, không cần đốc thúc mà lại chăm chỉ, tự chịu khổ chịu khó.”³

Túc Uẩn đã học được câu này trước đó, vô thức che mông lại.

Tiểu thái tử nghiêm túc lấy ra những trang có chữ "trường thọ" đi kèm trong cuốn sách và đưa cho Túc Uẩn xem: “Quá nghiêm khắc liền không cần, ta bình thường viết hai mươi trang, ngươi thì viết năm trang cuốn “Tam Tự Kinh” đi.”

Túc Uẩn học vỡ lòng từ sớm, bình thường mỗi ngày cung chỉ viết ba trang chữ.

Nhưng bây giờ bánh ngọt đã được đặt ở đó, Túc Uẩn lại là kẻ háu ăn nên gật đầu đồng ý: “Được, ta sẽ viết ngay.”

Tiểu thái tử động viên: “Nhanh lên, viết xong là có thể ăn.”

“Vâng!”

Khi Nguyễn Dao quay lại, nàng nhìn thấy Túc tứ thiếu gia chăm chỉ và tiểu thái tử đang phồng má.

Nàng bước tới, nhìn Túc Uẩn đang viết, không khỏi nói: “Thiếu gia thật lợi hại.”

Tiểu thái tử ăn xong miếng bánh hoa quế cuối cùng trên đĩa, lấp chỗ trống bằng những loại bánh ngọt và mứt khác, sau đó nở nụ cười hài lòng và chậm rãi nói: “Đúng vậy, tứ lang thật lợi hại.”

**************************

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu thái tử: Cố lên!

Túc tứ thiếu gia: Đúng vậy!

Sau một thời gian...

Túc tứ thiếu gia: Bánh hết rồi QAQ

Tiểu thái tử: *Nấc cụt*

Chú thích:

1. Vịt Hầm Bát Bảo từng là món ăn Hoàng gia phục vụ trong triều đại nhà Thanh và vốn được coi là đỉnh cao của ẩm thực Trung Quốc. Theo phương pháp nấu cổ truyền, cần ít nhất 5 giờ từ khâu chuẩn bị đến khi hoàn thành. Ở bước đầu tiên, đầu bếp phải rút toàn bộ xương vịt trong khi vẫn đảm bảo được hình dáng và bộ da vịt nguyên vẹn. Sau đó, toàn bộ nội tạng của vịt được loại bỏ để lấy chỗ chứa 8 nguyên liệu đã được ướp và nấu chín trước gồm măng non, sò điệp khô, gạo nếp, thịt lợn băm, nấm Quan thoại, hạt trộn, hạt dẻ và mề vịt. Vịt mang đi chiên giòn và sau đó sẽ hầm trong dung dịch đặc biệt (gồm xương vịt, măng và gừng) khoảng 90 phút cho đến khi món nhồi đã ngấm hoàn toàn và thịt vịt mềm.

2. Giao hữu đầu phân, thiết ma châm quy: Câu trích từ “Thiên Văn Luận”, nghĩa là kết bạn với những người cùng chí hướng, học hỏi lẫn nhau, khuyên bảo lẫn nhau.

3. Đầu treo trên xà, dùi đâm vào mông, không cần đốc thúc mà lại chăm chỉ, tự chịu khổ chịu khó: Câu trích từ “Tam Tự Kinh”, Tôn Tịnh đời Tấn buộc tóc vào xà khi đang học bài,dùng dùi chích vào đùi để tránh ngủ gật. Ý nói siêng năng học tập mà không có sự giám sát của người khác.