Độc Sủng Đông Cung

Chương 22: Gặp mặt

Túc tứ thiếu gia, nam chính trong tương lai có thể gánh vác một vùng trời hiện tại vẫn là một nam hài vô lo vô nghĩ.

Nguyễn Dao nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt đầu ngón tay của nàng, có chút khó hiểu: “Sao vậy…”

Túc Uẩn vội vàng xua tay: "Đừng nói chuyện, nhanh lên nhanh lên."

Nguyễn Dao ngước mắt lên thì thấy cách đó không xa có hai ma ma.

Có lẽ là ma ma đi theo chăm sóc cho tiểu thiếu gia này, Túc Uẩn không giống chạy trốn khi bị khi dễ. Chẳng lẽ tiểu tử này đang chơi trò gì đó?

Nguyễn Dao hơi hoang mang nhưng vẫn ngồi xổm xuống, cùng Túc Uẩn trốn sau lu đồng.

Thân hình của Túc Uẩn tuy có mũm mỉm nhưng chung quy vẫn là hài tử, ngồi bên cạnh Nguyễn Dao như một cục bột nhỏ bé.

Hắn ngẩng đầu nhìn Nguyễn Dao một cái, thanh âm ôn hòa mềm mại: “Là ngươi.”

Nguyễn Dao cúi đầu nhìn hắn, giọng điệu ấm ấp hỏi: “Túc thiếu gia nói cái gì?”

Túc Uẩn cọ cọ vào nàng, nói: “Trước đây ngươi cho ta kẹo.”

Nguyễn Dao lúc này mới nhớ lại đúng là trước đây khi Túc Uẩn đến Đông cung, nàng đã đưa cho hắn một phần bánh chưng đường, còn nhân cơ hội dụ dỗ Túc Uẩn tự tay viết một tờ giấy tám chữ.

Bất quá lúc đó Nguyễn Dao chỉ nghĩ thừa dịp nam chính nguyên tác còn là hài tử vô tri, liền lợi dụng chiếm chút nợ ân tình với hắn.

Nàng không ngờ rằng Túc Uẩn vẫn còn nhớ rõ nàng.

Không hổ là nam chính.

Túc tứ thiếu gia ngược lại rất có hảo cảm với Nguyễn Dao, hắn lại dựa vào Nguyễn Dao nói: “ A tỷ và biểu tỷ đều nói ngươi rất tốt bụng.”

Nguyễn Dao cười nói: “Túc đại tiểu thư cùng tam công chúa quá khen, đây đều là nghĩa vụ của nô tì.”

Túc Uẩn có chút mê mang nhìn nàng: “Quá cá là loại gì? A tỷ chưa bao giờ nhắc tới cá.”

(Đoạn này chắc có thể là do Túc Uẩn nghe nhầm lời nói của Nguyễn Dao)

Nguyễn Dao nghe được lời này, nụ cười trên mặt càng sâu.

Ở cùng tiểu thái tử đã lâu, nàng rất quen thuộc với giọng điệu của hài tử.

Đang định nói tiếp thì chợt nghe thấy tiếng bước chân.

Túc Uẩn lập tức ngậm miệng, đem đầu vùi vào trong ngực của Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao vô thức ôm lấy Túc Uẩn rồi thò đầu ra ngoài quan sát.

Nàng nhìn thấy một thanh niên khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đi ngang qua với một người nào đó.

Nguyễn Dao không nhận ra người thanh niên này, nhưng nhìn y phục và ngọc bội bằng ngọc treo trên thắt lưng, nàng đoán hắn ta là hoàng tử trong cung.

Lúc này, tiểu thái giám bên cạnh thiếu niên nói: “Lục điện hạ, đằng trước chính là Đông cung, nương nương không cho điện hạ đến.”

Lục hoàng tử điện hạ... Lục hoàng tử Triệu Thái con ruột của Đổng hoàng hậu?

Nguyễn Dao theo bản năng rụt đầu lại, không nhìn nữa.

Lục hoàng tử nghe lời nói ngăn cản của tiểu thái giám, lập tức dừng lại nói: “Đây là… Cung của hoàng huynh hay sao? Đi, chúng ta đi nhanh đi!”

Hai người chuyển hướng, vội vàng rời đi.

Nguyễn Dao thấy thế, vỗ vỗ lưng Tô Vân cười nói: “Tiểu thiếu gia, người đứng lên đi.”

Túc Uẩn không nghe thấy tiếng động nữa, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, lẩm bẩm: “Mọi người đi hết rồi à?”

“Vâng, đi thôi.”

Túc Uẩn thở dài một hơi, sau đó nắm lấy tay Nguyễn Dao đứng lên.

Có lẽ là vì ngồi xổm quá lâu nên tiểu thiếu gia đứng có chút loạng choạng.

Nguyễn Dao đưa tay nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của hắn, ôn nhu hỏi: “Tiểu thiếu gia đến đây làm gì? Tỷ tỷ ngài đâu?"

Túc Uẩn dậm chân đang tê dại, đáp: “Tỷ tỷ đang nói chuyện với dì.”

“Vậy ai đã đưa cậu ra ngoài?”

“Là biểu tỷ ta”.

Vừa dứt lời, Nguyễn Dao liền nhìn thấy tam công chúa chạy tới.

Lúc này tam công chúa không mặc hoàng phục lộng lẫy mà mặc một bộ váy tay hẹp, thắt lưng ở eo, chân đi ủng dài, tóc buộc cao, dễ dàng nhìn ra là trang phục cưỡi ngựa.

Túc Uẩn vừa nhìn thấy tam công chúa liền từ sau lu đồng chạy ra, chạy tới ôm lấy bắp chân của nàng.

Triệu Lệnh Dung cúi người muốn bế Túc Uẩn lên.

Tuy nhiên, đứa trẻ này nhìn có vóc dáng nhỏ bé nhưng không nhẹ chút nào, phải tốn rất nhiều công sức mới bế được.

Cho nên Triệu Lệnh Dung chỉ sờ lên ngọn tóc của mình, đưa mắt nhìn Nguyễn Dao.

Nàng bước nhanh về phía trước, lễ phép cúi đầu hành lễ. Tam công chúa mỉm cười vẫy tay nói: “Miễn lễ, sao hôm nay Nguyễn nữ quan lại ra đây? Hoàng huynh đâu?”

Nguyễn Dao đương nhiên sẽ không nói điện hạ còn chôn mình trong chăn, chỉ cười nói: “Ta tới đưa cơm cho điện hạ, vừa lúc nhìn thấy Túc tứ thiếu gia ở đây”.

Triệu Lệnh Dung nghe vậy, cúi đầu vỗ trán Túc Uẩn: “Về sau đệ còn dám chạy lung tung không?”

Túc Uẩn che đầu, bĩu môi, giọng nói trong trẻo: "Không phải tứ nhi muốn trốn, mà là có người đang muốn bắt ta.”

“Ai muốn bắt ngươi?”

“Lục điện hạ.”

Triệu Lệnh Dung nghe được lời này, trong lòng rất khó chịu.

Anh em nhà họ Túc là họ hàng của mẫu thân nên vào cung cũng không có gì bất thường, phụ hoàng hoàn toàn đồng ý.

Nhưng dạo này, mỗi khi tứ nhi tới, lục hoàng đệ đều sẽ tạo tình huống bất ngờ gặp, tìm cách khác lôi hắn đi chơi.

Nhưng lục hoàng đệ đã mười lăm rồi, làm sao có thể chơi với hài tử như tứ nhi được?

Làm cho Túc Uẩn vừa gặp thấy hắn đã phải trốn tránh, có lẽ vừa rồi chính là như vậy nên tiểu tử này vô tình chạy vào Đông cung.

Bất quá, để thái tử biết những chuyện này cũng không tốt, cho nên tam công chúa cũng không có nhắc tới trước mặt Nguyễn Dao, chỉ nói với Túc Uẩn: “Vậy lần sau phải nói cho ta biết trước, tiểu tử ngươi không cao nhưng được cái chạy nhanh”.

Túc Uẩn không bị phục, liền kiễng chân cố gắng vươn lên trên: “Biểu tỷ, tứ nhi về sau có thể cao lớn hơn nữa.”

Triệu Lệnh Dung cố ý trêu chọc hắn, mỉm cười vươn đầu ngón trỏ ra chọc vào đỉnh đầu Túc Uẩn, chậm rãi nói: “Được, khi nào ngươi có thể cao hơn ngón tay của biểu tỷ, biểu tỷ ta sẽ sai người làm sữa đông chưng đường cho ngươi ăn.”

Túc Uẩn lập tức ngừng nhón chân, trên mặt lộ ra nụ cười: “Được.”

Nhìn hắn cười, Triệu Lệnh Dung và Nguyễn Dao đều cười theo.

Tuy nhiên, nụ cười của Nguyễn Dao lại nhẹ nhàng không chạm đến đáy mắt, cũng nhanh chóng tắt đi, nàng nhìn thấy tam công chúa đang nhìn chằm chằm vào mình.

Ánh mắt của nàng ta vô cùng chuyên chú.

Nguyễn Dao vô thức sờ lên bông hoa nhung trên đầu, tự hỏi có phải có chuyện gì không.

Tuy nhiên, Triệu Lệnh Dung lại mỉm cười, đặc biệt tươi sáng, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông: “Đã mấy ngày không gặp hoàng huynh, ta rất nhớ huynh ấy, xin mời Nguyễn nữ quan dẫn đường.”

Tình nghĩa huynh muội đương nhiên Nguyễn Dao sẽ không ngăn cản, nàng mỉm cười gật đầu, sau đó quay người nhường một lối đi.

Tam công chúa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Túc Uẩn, muốn dẫn hắn qua cửa.

Nhưng có lẽ vừa rồi chạy mệt mỏi, hài tử không muốn cử động nên mở rộng vòng tay, ngẩng đầu nhìn hai người, nhẹ giọng nói: “Ôm.”

Triệu Lệnh Dung tuy rằng thích cưỡi ngựa bắn cung, nhưng nàng vẫn là một quý nữ được nuông chiều, thấy Nguyễn Dao thân hình mảnh khảnh, cánh tay gầy hơn nàng, sợ ôm vật nhỏ này không đi được xa liền mệt mỏi, nên tam công chúa quay lại nhìn các ma ma.

Lúc này, Nguyễn Dao hơi cúi người bế Túc Uẩn lên, một tay ôm vào lòng, sau đó mỉm cười ấm áp nói với tam công chúa: “Công chúa thong thả, cẩn thận bước chân.”

Tam công chúa: “...”

Người trong cung của hoàng huynh quả thật không giống người bình thường.

Cùng lúc đó, Triệu Hoằng trong tẩm điện chậm rãi mở mắt.

Bây giờ hắn là tiểu thái tử.

Bình thường việc đầu tiên tiểu thái tử làm sau khi tỉnh dậy là đi tìm Nguyễn Dao, nhưng lần này, hắn nằm trên giường nhìn chằm chằm vào tấm màn, trong mắt có chút mơ hồ.

Hắn nhớ rõ mình đang ở trong phòng tắm, Dao Dao lau tóc cho hắn rất thoải mái.

Hơn nữa, trước đó Dao Dao còn nói rằng mỗi ngày luyện chữ, chắc chắn bản thân còn chưa viết xong đâu.

Mọi chuyện liên quan đến Nguyễn Dao đối với tiểu thái tử đều là đại sự.

Hắn lập tức xoay người, thò đầu ra khỏi giường.

Trong phòng yên tĩnh, nhuyễn tháp nơi Nguyễn Dao ngủ đã được đắp chăn kín mít, trong phòng dường như không còn ai nữa.

Cơ hội vừa lúc.

Tiểu thái tử cũng không thèm mặc áo choàng, chỉ xỏ giày vào rồi đi đến bàn, muốn bù đắp món nợ ngày hôm qua trước khi Nguyễn Dao quay lại.

Nhưng vừa ngồi xuống, hắn liền nhận ra đồ đạc trước mặt có gì đó không ổn.

Kỳ thật điện hạ cũng rất cảnh giác, hắn biết rất rõ đối phương cũng là mình, cho nên tính tình có khác biệt nhưng cũng có điểm tương đồng.

Cho nên mỗi lần luyện thư pháp, hắn đều sắp xếp bàn làm việc sao cho không lộ ra khuyết điểm.

Nhưng lần này trên bàn lại có thêm mấy bản tự thϊếp, đều là Nguyễn Dao đưa tới, điện hạ không để ý tới.

Tiểu thái tử nhặt lên xem qua thì thấy những bản tự thϊếp này đã bị lật qua, đã có vài nếp nhăn.

Ai xem qua?

Hắn còn chưa xem.

Trên mặt lộ ra chút hoang mang, tiểu thái tử bắt đầu xem qua đống giấy tờ xếp bên cạnh, rất nhanh phát hiện bên trong có mấy tờ giấy không phải do chính mình viết, kì lạ là chữ viết nhìn rất giống của mình.

Tất cả đều có chung một từ, trường thọ.

Chẳng lẽ... chính mình viết rồi quên mất?

Trong lúc hắn đang bối rối, Nguyễn Dao liền mở cửa đi vào.

Nhìn thấy Triệu Hoằng đứng dậy, Nguyễn Dao vội vàng đặt nước ấm trong tay lên trên giá, dùng vải thấm ướt rồi đi tới lau mặt cho tiểu thái tử, vừa nói: “Tam công chúa và Túc tứ thiếu gia tới đây, nói muốn gặp điện hạ một chút.”

Lúc trước bọn họ tới đều gặp thái tử cho nên tiểu thái tử không có ấn tượng gì với hai người này, nhưng Nguyễn Dao đã kể cho hắn nghe chi tiết về người và sự tình trong cung mấy ngày nay, Triệu Hoằng nói: “Là tam hoàng muội sao?”

“Đúng vậy, điện hạ thật thông minh.” Nguyễn Dao đặt tấm vải sang một bên, pha trà thơm đưa cho hắn, tiếp tục nói: “Điện hạ xin cứ yên tâm, tam công chúa đang ngắm hoa trong viện, nô tì đi cùng điện hạ, không sao đâu.”

Sau khi thu dọn xong, Nguyễn Dao và Triệu Hồng rời khỏi tẩm điện, đi tới đại sảnh cũng không thấy tam công chúa.

Nguyễn Dao quay đầu nhìn Lai Hỉ, Lai Hỉ vội vàng tiến lên nhỏ giọng nói: “Tam công chúa muốn thêm mấy chậu ‘Hoang sơn phượng’ vào trong vườn của điện hạ. Nàng nói là Trần phi cẩn thận chăm sóc, sợ cung nhân va chạm. Mời Nguyễn nữ quan đi xem.”

Nguyễn Dao gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Túc Uẩn đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đôi chân ngắn đung đưa.

Tiểu gia hỏa bắt gặp ánh mắt Nguyễn Dao, đang định nói chuyện nhưng rất nhanh lại nhìn thấy Triệu Hoằng ở bên cạnh.

Túc Uẩn chớp mắt, rồi nhanh chóng trèo ra khỏi ghế và đi về phía Triệu Hoằng.

Nguyễn Dao vô thức muốn ngăn cản, nhưng lại nhanh chóng tránh ra, chỉ để mắt tới sợ xảy ra chuyện gì.

Rốt cuộc vẫn phải gặp mặt nhưng nàng không khỏi lo lắng.

Tiểu thái tử lần đầu tiên nhìn thấy Túc Uẩn không khỏi cúi đầu hỏi: "Ngươi là ai?"

Hắn không nhớ Túc Uẩn, nhưng Túc Uẩn lại nhớ hắn.

Lần trước Túc Uẩn và đại tỷ đã đến thăm người này.

Tuy không giáp mặt nói chuyện với thái tử nhưng Túc Uẩn vẫn nhớ mình được cho bánh chưng đường ở đây.

Vì thế Túc Uẩn trước tiên quy củ hành lễ với Triệu Hoằng, nhưng tiểu hài tử quá nhỏ, cúi người về phía trước cũng suýt ngã.

Nguyễn Dao vội vàng ngồi xổm xuống để đỡ Túc Uẩn đứng vững, tiểu thái tử lập tức tiến lên đỡ Nguyễn Dao.

Chờ mọi chuyện đã ổn định xong, Túc Uẩn lấy từ trong lòng ra một chiếc bánh chưng đường được gói tinh xảo, vươn tay thẳng tắp về phía Triệu Hoằng, giọng ngọt ngào nói: “Bái kiến điện hạ, điện hạ phúc an, ta tên là Túc Uẩn, cái này là ta biếu ngài.”

*************

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Dao: Nam chính này có chút nhỏ con.

Túc Uẩn: Hừ.

Nguyễn Dao: Tên phản diện này... cũng có chút nhỏ mọn.

Tiểu thái tử: Dao Dao nói đúng!