Độc Sủng Đông Cung

Chương 21: Nghi ngờ

Ở hoàng cung này, lời nói của chủ tử từ vô lý thành có lý là chuyện không hiếm lạ.

Có ai tự mình ngã vào lu đồng?

Đương nhiên không có.

Nếu là thái tử điện hạ nói đã nhìn thấy thì sao?

Thì chính Vi Hưng là kẻ điên, tự mình hại mình.

Vi Hưng nói hắn không điên?

Một bên là tự nhận mình điên, một bên là kháng chỉ, tùy ngươi lựa chọn.

Vì vậy Vi Hưng bị Quý Đại trói lại, đưa đến Đông Xưởng để lấy dấu tay. Mọi người có mặt đều không nói một lời, ngay cả Hạ Nhi trốn ở sau lưng Nguyễn Dao, trên khuôn mặt tròn trịa của nàng ấy là nụ cười rạng rỡ…

Nguyễn Dao ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Triệu Hoằng.

Những gì người này vừa nói quả thực rõ ràng là đang bảo vệ nàng, nói không cảm động chính là gạt người.

Nhưng Nguyễn Dao mơ hồ cảm thấy một tia bất thường.

Lời nói chặt chẽ, còn xuất hiện rất đúng lúc.

Hết thảy như hắn đang cố ý.

Triệu Hoằng chú ý tới ánh mắt Nguyễn Dao, liền cúi đầu nhìn nàng, nghiêng người ngăn cản tầm mắt của người khác, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ: “Dao Dao, ngươi đang nhìn cái gì?”

Nguyễn Dao chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Nô tì tạ điện hạ ân điển.”

Triệu Hoằng vẫn không buông tay nàng ra: “Ân điển gì chứ?”

“Điện hạ giúp nô tì che giấu, nô tì nhớ kỹ.” Nói xong, Nguyễn Dao kiễng chân lên.

Triệu Hoằng không biết nàng muốn làm gì nhưng hai tay vẫn nắm chặt, Nguyễn Dao không thoát ra được, trong lòng hắn đột nhiên cao hứng, thuận theo Nguyễn Dao xem nàng định làm gì.

Vốn dĩ Nguyễn nữ quan ở Đông cung muốn làm gì thì làm đó, hiện tại cũng không ngoại lệ.

Nguyễn Dao hoàn toàn không để ý tới hai người đang nắm tay nhau, chỉ kiên trì nhìn về phía sau tai phải của Triệu Hoằng.

Sau đó, nàng thấy được vết sẹo quen thuộc.

Xác thật là một người, chung quy nàng lại quá đa nghi.

Nguyễn Dao bình tĩnh lại, đỡ Triệu Hoằng đứng vững, lúc này nàng mới chú ý đến hai tay đang nắm chặt của hai người.

Không biết từ khi nào đã chuyển từ kiểu tay nắm thông thường sang đan mười ngón vào nhau.

Mặt của Nguyễn Dao nóng bừng, vội vàng rụt tay lại sau đó nhìn xung quanh.

May mắn thay, Lai Hỉ đang nói chuyện với Hạ Nhi, Quý Đại đã áp giải Vi Hưng đi nên không ai chú ý đến cảnh tượng vừa rồi.

Nguyễn Dao thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn đến Triệu Hoằng, thấy điện hạ sắc mặt bình tĩnh tò mò quay lại nhìn nàng, tựa hồ hoàn toàn không hiểu Nguyễn Dao đang nhìn cái gì.

Điều này làm cho Nguyễn Dao hoàn toàn yên tâm.

Điện hạ vẫn là điện hạ, ngây thơ ngốc nghếch dù có nắm tay cũng không đỏ mặt.

Rốt cuộc vẫn còn nhỏ, chưa hiểu phong tình.

Nhưng nàng không biết, trong nháy mắt hắn lặng lẽ móc đầu ngón tay một cái, lỗ tai Triệu Hoằng đỏ như gấc.

Hiện tại có thể tâm bình khí hòa là bởi trước đó đã mặt đỏ tim đập rồi, phải cố gắng khắc chế mới có thể khiến cho sắc mặt khôi phục bình thường.

Trên đường về, điện hạ thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của mình, tựa như có hoa nở ở đó.

Nguyễn Dao vốn định đi vào phòng bếp nhỏ truyền thiện nên mời thái tử quay về đợi.

Nhưng Triệu Hoằng vẫn theo nàng, một tấc không rời.

Tâm tư của điện hạ luôn là Dao Dao chắc chắn sẽ không vui khi mình đi, nàng luôn thích ở bên hắn.

Nguyễn Dao không thể trực tiếp bảo người quay về, vậy nên nàng chỉ đơn giản yêu cầu Lai Hỉ truyền thiện, dặn dò hắn mang chút điểm tâm, còn nàng cùng thái tử trở về trước.

Bất quá lời phân phó này đã khiến Lai Hỉ hiểu lầm.

Lai Hỉ cho rằng điểm tâm Nguyễn Dao yêu cầu là để thỏa mãn cơn thèm của nàng, cho nên Lai Hỉ chọn ra rất nhiều thứ mà nữ nhân thích ăn, như trái cây sấy khô, bánh quy đều ngọt ngào thơm phức, nhét đầy vào các hộp điểm tâm.

Nguyễn Dao vừa nhìn đã biết ý của nàng bị hiểu sai.

Nhưng điểm tâm Lai Hỉ chọn lại hợp ý của tiểu thái tử.

Đại khái tâm tư như tiểu hài đồng nên tiểu thái tử thích ăn những thứ ngọt ngào, mặc dù mỗi thứ ăn một chút.

Kẹo Quan Đông hôm đó mang về đã bị người này gặm hết, không còn sót lại gì.

Bây giờ nhìn bảy tám món điểm tâm trước mặt, rõ ràng là không thể đem về phòng bếp nhỏ, trực tiếp vứt đi thật đáng tiếc. Nguyễn Dao băn khoăn có nên giấu đi trước không, thuận miệng nói: “Mấy cái này có cái nào mà điện hạ không thích đâu…” Vừa nói xong, nàng vội vàng che miệng, quay đầu nhìn lại.

Điện hạ ở một bên đặc biệt muốn nói, đúng vậy, mau mau giấu đi, đừng để “hắn” nhìn thấy.

Người đó sau khi ăn thì không bao giờ cảm thấy no, cuối cùng chính mình là người phải chịu đựng.

Nhưng Triệu Hoằng không muốn nói rõ ràng, sợ Nguyễn Dao nảy sinh nghi ngờ, nên tựa hồ không nghe thấy gì, thần sắc chăm chú chuyên tâm uống canh cá trong bát.

Nguyễn Dao cũng giả vờ như thái tử không nghe thấy gì, cẩn thận đặt mọi thứ lại vào hộp điểm tâm rồi cùng rời khỏi tẩm điện.

Triệu Hoằng từ cửa sổ có thể thấy rõ Nguyễn Dao đem hộp điểm tâm vào phòng trà rồi lại mang ra ngoài.

Thái tử ngoài mặt không biết gì lặng lẽ ăn xong canh, lặng lẽ tắm rửa, đi luyện thêm hai chữ nữa mới đi ngủ yên ổn.

Khi nằm xuống, thái tử nghĩ hắn vẫn chưa hiểu tại sao hôm nay hắn lại đột nhiên tỉnh dậy, nếu như từ giờ trở đi chỉ còn mình hắn trong cơ thể này thì sao?

Bất giác có một tia luyến tiếc.

Tuy nhiên, sau khi Nguyễn Dao giúp hắn hạ màn ngủ xuống, nàng vẫn không rời đi mà ngồi ở trên ghế cạnh giường.

Triệu Hoằng khép hờ mắt, nhìn bóng dáng yểu điện phản chiếu trên màn giường, nhẹ giọng hỏi: “Dao Dao, ngươi không buồn ngủ sao?”

Bên ngoài, Nguyễn Dao khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Nô tì có chút chuyện muốn hỏi điện hạ.”

“Ngươi hỏi đi.”

"Điện hạ, hôm nay ngài thật sự nhìn thấy Vi Hưng tự mình rơi vào lu đồng sao?"

Dù sao Triệu Hoằng ở trong cung đã hai mươi năm, cho nên hắn luôn biết cách che đậy, bây giờ hắn vô tình bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”

Nguyễn Dao suy nghĩ một chút, cảm thấy điện hạ có lẽ chỉ nhìn thấy nửa sau chứ không nhìn thấy Vi Hưng ngã như nào.

Suy cho cùng, tiểu thái tử không bao giờ nói dối, hắn là người thành thật nhất.

Nguyễn Dao thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: “Điện hạ giúp nô tì, nô tì nhất định sẽ cảm tạ.”

Triệu Hoằng nghe được lời này trong lòng khẽ động.

Nàng muốn cảm tạ ta sao... Cảm tạ như thế nào đây?

Thái tử chỉ biết đọc sách luyện võ chứ không xem kinh kịch, không có chủ ý gì mới mẻ, trong đầu cũng chỉ nghĩ đến vài lễ nghi rườm rà.

Tỷ như lấy thân báo đáp, ngoài ra cũng chỉ là lấy thân báo đáp…

Này, có thể hay không quá sốt ruột? Có lẽ chính mình cũng phải biểu hiện thái độ gì đó.

Đang suy nghĩ, thái tử đột nhiên nhìn thấy màn che có một khe hở.

Cánh tay trắng như tuyết của Nguyễn Dao nhẹ nhàng đưa vào.

Triệu Hoằng lúc đầu hơi khựng lại, sau đó đột nhiên nảy lên.

Hắn tựa hồ muốn trốn đi, nhưng lại ép mình nằm ra xa, thân thể duỗi thẳng, tim đập thình thịch, bên tai có thể nghe thấy tiếng ù ù.

Ngay sau đó, hắn nhìn thấy Nguyễn Dao đặt túi giấy dầu xuống, rút tay lại.

……Cái gì thế này?

Triệu Hoằng đưa tay cầm lấy túi giấy dầu, ngửi được một cỗ mùi thơm thoang thoảng.

Giống như hương hoa quế.

Sau đó lại nghe Nguyễn Dao nói: “Nô tì không có gì tặng ngài, cũng không tìm được gì cho điện hạ. Đây là hoa quế nô tì hái được, gửi vào phòng bếp nhỏ làm bánh hoa quế. Ban đầu vẫn luôn đặt trong phòng trà, bây giờ mượn hoa hiến Phật, làm quà tạ ơn điện hạ được không?”

Triệu Hoằng:......

Ồ.

Thật tốt.

Nếu là tên tiểu tham ăn kia, e rằng hắn đã cao hứng nhảy cẳng lên.

Bất quá vừa rồi điện hạ suy nghĩ rất nhiều, trong lòng có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã được thay thế bằng sự ấm áp.

Đây là bánh hoa quế mà Dao Dao đã cất công chuẩn bị nguyên liệu.

Tất nhiên là tốt nhất.

Triệu Hoằng đặt túi giấy dầu bên cạnh gối, nhẹ giọng nói: “Tốt.”

Sau đó Nguyễn Dao lại hỏi: “Điện hạ có thích không?”

Triệu Hoằng đáp: “Thích.”

Nguyễn Dao đưa tay tiến vào, trực tiếp nhận lại túi giấy dầu, giọng nói vẫn ôn hòa nhẹ nhàng: “Vậy điện hạ chỉ cần ngửi thôi, nô tì sẽ giữ lại cho điện hạ, ăn vào ban đêm sẽ dễ hư răng.”

Triệu Hoằng:......

Ngửi được mùi hoa quế nhàn nhạt, điện hạ chợt cảm thấy có Dao Dao ở đây, hình như mình cũng không sợ ăn quá nhiều.

Một lời của Nguyễn nữ quan còn hiệu quả hơn bất kì thứ gì.

Sau đó Nguyễn Dao đi thổi nến, trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Một hồi xào xạc, Nguyễn Dao yên bình chìm vào giấc ngủ, nhưng Triệu Hoằng vẫn mở mắt không sao ngủ được.

Hắn muốn thử xem liệu ngày hôm sau hắn có còn là chính mình hay không.

Nhưng rốt cuộc chịu đựng không nổi, cơ thể mệt mỏi cũng không cách nào che giấu, điện hạ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao mà Triệu Hoằng mãi chưa tỉnh lại.

Nguyễn Dao đi tới nhìn, đặt mu bàn tay lên trán hắn, nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường, sắc mặt hồng hào.

Nghĩ rằng hôm qua điện hạ viết trăm chữ “Trường thọ”, hắn mệt mỏi là chuyện bình thường nên Nguyễn Dao cũng không gọi hắn dậy, chỉ thu dọn đồ đạc rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Sự tình trong Đông cung không ít.

Hà Hương và Xuân Vũ do Đổng hoàng hậu đưa tới cần phải an bài ổn thỏa, nàng cũng phải đến chào hỏi Lưu ma ma một chuyến. Còn có cung nữ Hạ Nhi bị tên vi Hưng khi dễ kia, hiện giờ được Lai Hỉ nhìn trúng, muốn để nàng bên người.

Hạ Nhi mặc dù là một cung nữ nhỏ, trong cung điện này không có vai trò gì lớn, nhưng nàng cũng không thể tùy tiện tới đây.

Cần phải báo cho quản sự ma ma của nàng ta, sau đó phải gạch bỏ tên của Hạ Nhi ở chỗ quản lí cung nữ quét tước, chuyển tên nàng đến danh sách cung nữ ở Đông cung.

Về việc phân công nàng ở nơi nào, làm những việc vặt gì, tiền tiêu hàng tháng ra sao, tất cả những điều này đều phải được cân nhắc và quyết định cẩn thận trước khi có thể chính thức đưa vào danh sách cung nhân trong cung.

Những chuyện vụn vặt không cần Nguyễn Dao nhọc lòng, cuối cùng nàng chỉ cần đóng dấu của Đông cung là được.

Nguyễn Dao giao việc của Hạ Nhi cho Lai Hỉ, còn nàng thì đi vào phòng bếp nhỏ tìm Lưu ma ma.

Theo ý của Nguyễn Dao, nàng không mời Lưu ma ma đến dạy quy củ cho hai người đó, mà chỉ là để Lưu ma ma cảnh giác một chút, không tạo khe hở để các nàng lợi dụng.

Nhưng khi Liễu ma ma nghe được chuyện này, sắc mặt bà đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Bà lôi kéo tay của Nguyễn Dao, nhỏ giọng nói: “Việc này là nhằm vào ngươi.” Biết Nguyễn Dao hiện tại là người được thái tử yêu thích, nên muốn tìm người tới tranh sủng với nàng.

Hai người này chắc chắn đến đây không có ý tốt.

Nguyễn Dao có chút sửng sốt: “Ma ma đây là có ý gì?” Tại sao lại nhắm thẳng vào nàng? Không phải họ muốn hại cho thái tử sao?

Lưu ma ma vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng, nhỏ giọng nói: “Hai người bọn họ có hoàng hậu chống lưng, không giống người khác.”

Nguyễn Dao chớp chớp mắt, cười rạng rỡ: “Ta cũng có thái tử hậu thuẫn, cũng sẽ không giống người khác.”

Lưu ma ma nghe vậy hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nàng rồi bật cười.

Đúng vậy, A Dao của bà không còn là tiểu nha đầu đáng thương nữa, giờ nàng đã có chỗ dựa.

Không cần Nguyễn dao khuyên nhiều, Lưu ma ma liền đồng ý sự tình này, thề thốt chắc chắn: “Có ta ở đây, các nàng đừng mơ tưởng gây ra sóng gió gì.”

Nguyễn Dao mỉm cười cảm ơn Lưu ma ma, nhắn nhủ bà thu dọn đồ đạc chuyển vào nội điện, phòng ở cũng đã sớm thu xếp xong.

Nguyễn Dao tính toán thời điểm không còn sớm, thái tử cũng nên tỉnh nên nàng không ở lại lâu, vội vàng cáo từ rồi trở về.

Bất quá hôm qua ở chỗ ngoặt kia nháo một trận lớn, Nguyễn Dao dừng bước, vô thức nhìn ra ngoài.

Kết quả chỉ nhìn thoáng qua đã thấy hai cung nữ đứng cách đó không xa, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Ẩn sau chiếc lu đồng là một nam hài mũm mĩm, ngồi xổm ở đó, ôm gối bất động.

Nàng cẩn thận nhìn xem thử.

Đây là... Túc Uẩn?

Nguyễn Dao lập tức bước ra khỏi cửa cung điện, đi về phía trước, định hành lễ vấn an một tiếng.

Túc Uẩn vội vàng ra hiệu cho nàng im lặng, sau đó duỗi bàn tay mũm mĩm ra, nắm lấy ngón tay Nguyễn Dao, nhỏ giọng nói: “Mau ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống, có người tới.”

***************

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử: Hằng ngày phải đau đầu.

Tiểu thái tử: Ta muốn ăn bánh quế thơm! Hãy cho ta ăn bánh quế! Aaaaa!