Độc Sủng Đông Cung

Chương 20: Chạm trán Vi Hưng

Người trong cung Nguyễn Dao không biết nhiều, người nàng có thể nhớ tên lại càng ít.

Vi Hưng nằm trong số ít đó.

Trước đây, Nguyễn Dao còn làm ở ngoại điện bị tên thái giám quản sự này nhìn trúng, một hai muốn cùng nàng đối thực.

Khi đó tâm trí nàng còn mơ hồ, nhìn có chút ngốc nhưng nàng không phải hoàn toàn không biết gì. Đối với cửa “ hôn nhân” này sống chết không chấp nhận, may mắn có Lưu ma ma và những ma ma khác che chở cho nàng, việc này mới không thành.

Nguyễn Dao vẫn luôn tránh mặt Vi Hưng, sau lại đi hầu hạ Triệu Hoằng, cho nên nàng cũng không nghĩ nhiều, kết quả hiện giờ lại gặp.

Cảnh tượng gặp lại dường như rất quen thuộc.

Càng quen thuộc càng khiến nàng khó chịu.

Nguyễn Dao là người thích cười, tính tình tốt, hiếm khi ủ rũ, nhưng lúc này sắc mặt của nàng lạnh lẽo, nhẹ giọng nói: “Hắn vẫn lớn gan như trước.”

Lời này vừa nói ra, Lai Hỉ trở nên cảnh giác hơn.

Bình thường hắn không quản nhiều chuyện như vậy, trong cung có rất nhiều chuyện đen tối không thể lộ ra ngoài. Phần lớn mọi người đều bo bo giữ mình tránh rước họa vào thân.

Vi Hưng trong cung kể ra có chút tiếng tăm, hắn ỷ mình trong cung đã lâu, lại từng hầu hạ trong cung của hoàng hậu nên tự nhận thể diện của mình hơn cung nhân khác vài phần, thường xuyên khinh thường người khác.

Rõ ràng là thái giám nhưng lại thích những cô nương xinh đẹp đơn thuần.

Trước đây, có cung nữ bị sỉ nhục đã tự sát, nhưng tên Vi Hưng này vẫn bình yên vô sự. Từ đó trở đi, tất cả cung nữ có chút xinh đẹp đều tránh xa hắn.

Lai Hỉ không thích những kẻ biếи ŧɦái như vậy, nhưng dù sao Hạ Nhi cũng không phải người Đông cung, nàng chỉ là một cung nữ làm việc vặt vãnh trong hoàng cung. Nếu muốn ra mặt thì phải do ma ma quản sự của nàng mới hợp lẽ, không đến lượt hắn ra tay tương trợ.

Nhưng Lai Hỉ nghe nói lúc trước Nguyễn Dao nhảy giếng tự sát chính là do bị lão thái giám này bức ép.

Tuy nói lời đồn không nên tin là thật, hắn nhìn Nguyễn nữ quan không là người dễ dàng tự sát, nhưng không có lửa thì không có khói, Lai Hỉ suy đoán Vi Hưng và Nguyễn Dao nhất định có thù oán.

Nếu như thế, đây là một cơ hội tốt.

Lai Hỉ lập tức thấp giọng nói: "Nguyễn tỷ, chuyện nhỏ như vậy không cần tỷ đích thân ra mặt. Chờ một chút, ta làm cho tên súc sinh dơ bẩn này trông cho đẹp."

Sau đó không đợi Nguyễn Dao trả lời, Lai Hỉ từ sau cột bước ra, vẩy vẩy phất trần rồi sải bước xuống bậc thang.

Hắn không giấu giếm sự có mặt của mình, đế giày dẫm lên những bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng, tiếng bước chân rất rõ ràng.

Hạ Nhi đang co rúm lại thành một đoàn, vừa nghe thấy âm thanh, nàng muốn mở miệng nhưng lại nhanh chóng im lặng.

Vi Hưng mặt không đổi sắc.

Trước đây hắn từng hầu hạ hoàng hậu, địa vị hiện tại đều do lòng trung thành của hắn đối với Minh Túy cung đổi lấy được.

Trong cung hành xử đều chú trọng đến đối phương có chỗ dựa thế nào. Hơn nữa nơi này là ngoại điện của Đông cũng, rất hẻo lánh, quý nhân không mấy khi lui tới, hắn đương nhiên không có gì phải sợ hãi.

Khi nhìn thấy Lai Hỉ, Vì Hưng rất ngạc nhiên, sau đó lộ ra vẻ mặt vui vẻ nói: “Thì ra là Lai Hỉ công công, công công đang bận ta cũng không dám quấy rầy.” Nói xong liền lôi kéo Hạ Nhi đi.

Lai Hỉ tới đây vốn muốn ngăn cản hành vi xấu xa của Vi Hưng, lập tức tiến lên đứng trước mặt Hạ Nhi, trầm giọng nói: “Trong cung sao có thể tùy tiện dung túng kẻ lỗ mãng như vậy?”

Vi Hưng vừa nghe lời này liền biết người đến không có ý tốt, hắn không khách khí nữa, nói thẳng: “Lời này của công công lão nô nghe không hiểu. Đây chỉ là chuyện vặt vãnh, làm gì có dung túng hay không dung túng.”

Lai Hỉ giận quá hóa cười, người suốt đều nhìn ra tên biếи ŧɦái này nhìn trúng đến dung mạo Hạ Nhi, muốn khi dễ nàng. Bất quá lời này khó nói ra miệng.

Không phải hắn sợ đắc tội Vi Hưng, mà là đang nghĩ đến thể diện của Hạ Nhi.

Mặc dù là nô tì, nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương. Nếu sự tình bị lộ, về sau bị bàn tán không nói, có khi tương lai cũng mờ mịt.

Lai Hỉ cũng là người có thiện tâm, liền nói: “Đông cung là cung điện của thái tử, nào giống như nơi khác, bệ hạ đã hạ ý chỉ để điện hạ yên tâm dưỡng tốt thân thể. Kẻ muốn ở đây làm ầm ĩ, không biết ăn gan hùm mật gấu ở đâu.”

Vi Hưng không chút sợ hãi nói: “Đây là đối tượng đối thực của ta, đã bái thiên địa, ít ngày nữa sẽ chuyển chuyển đến Hoán Y cục, chuyện chúng ta đương nhiên hợp lẽ thường.”

Hạ Nhi nghe xong liền đứng dậy.

Vừa rồi nàng im lặng vì không biết người tới có phải là đồng lõa của lão thái giám hay không, nên tạm thời quan sát thời cuộc.

Nàng tuy còn nhỏ, nhưng cái gì cần hiểu cũng đã hiểu.

Hạ Nhi và Lai Hỉ chưa từng qua lại, nên nàng không chắc Lai Hỉ sẽ ra mặt nói lí cho nàng.

Nhưng hiện tại nàng nghe ra được Lai Hỉ công công muốn can thiệp vào chuyện này, mặc kệ hắn là vì nàng hay vì tư thù với Vi Hưng, Hạ Nhi muốn thử một lần.

Vì vậy nàng lập tức ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú, không xinh đẹp nhưng rất tươi tắn.

Nguyễn Dao quan sát Hạ Nhi, tuy chật vật nhưng ánh mắt lại trong trẻo, không hề tỏ ra sợ hãi, giọng nói phá lệ lớn hơn: “Lai Hỉ công công đừng nghe Vi Hưng công công nói bừa, nô tì không phải đối tượng đối thực cũng không có quan hệ gì với Vi Hưng công công, cầu công công cứu mạng.”

Nói xong, Hạ Nhi đang định trốn ở phía sau Lai Hỉ.

Nhưng rất nhanh đã bị Vi Hưng túm chặt.

Lai Hỉ vội vàng đi lên ngăn cản, lạnh lùng nói: “Cung quy sao có thể dung túng những chuyện như vậy?"

“Cung quy không nhắc đến đối thực, nhưng cũng không cấm, phải không? Mặc kệ có phải ngươi tình ta nguyện hay không đều là chuyện riêng của chúng ta, không liên quan đến người khác.” Vi Hưng trên mặt mang nụ cười giễu cợt: “Thay vì quản chuyện của người khác, Lai công công cứ lo tốt chuyện của mình. Duỗi tay quá dài cẩn thận chuốc họa vào thân.”

Lời nói của hắn vừa vô lại vừa ngang ngược vô lý.

Nhưng Lai Hỉ không thể bắt lỗi, hắn bình thường không quản chuyện của người khác, giờ chỉ có thể nhìn chằm chằm Vi Hưng.

Nguyễn Dao bước tới, vẻ mặt bình thản nói: “Vi công công, nếu nhắc đến cung quy, không hẳn không đề cập.”

Khoảnh khắc Vi Hưng nhìn thấy Nguyễn Dao, trên mặt hắn hiện lên một tia hoảng hốt.

Hắn ở trong cung nhiều năm như vậy, bất kể là phi tần hay cung nữ, dung mạo mỹ miều ra sao hắn đều nhìn đã quen.

Nhưng không ai vượt qua Nguyễn Dao.

Dung mạo như đóa phù dung, giọng nói thanh thoát như chim oanh, dù bị bắt làm nhiều việc nặng nhọc làn da như trắng nõn tinh tế, khí chất thanh thuần như tiểu tiên nữ.

Nữ tử như vậy quả thực hiếm có khó tìm.

Nếu Nguyễn Dao không bị chuyển vào nội điện, Vi Hưng đã dùng hết thủ đoạn để đoạt người về tay.

Hiện tại gặp lại, Vi Hưng nhất thời quên mất tin đồn giữa nàng và thái tử, lập tức tiến lên hai bước nói: "Đã lâu không gặp, A Dao có khỏe không?"

Nguyễn Dao tùy ý cầm lấy phất trần trong tay Lai Hỉ quất về phía trước, liền đánh vào bụng của Vi Hưng.

Sức lực của nàng rất lớn, một quất này chỉ dùng vài phần lực cũng đủ khiến cho Vi Hưng ôm bụng quằn quại, ý nghĩ quá phận vừa rồi biến mất không còn một mảng.

Nguyễn Dao nói tiếp: “Cung quy không đề cập đến đối thực, nhưng việc Vi công công làm bây giờ vốn đã vi phạm.”

Vi Hưng che lại chỗ đau, không thể kêu đau, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Ồ, nếu như thế không bằng Nguyễn nữ quan nói xem vi phạm điểm nào, nếu không nói được thì phiền Nguyễn nữ quan cùng lão nô đến nói rõ trước đại tổng quản phân rõ.”

Hắn nói năng cứng rắn như vậy là bởi tin rằng nàng không phản bác được.

Suy cho cùng, hoàng cung Đại Tề cung quy đồ sộ phức tạp,muốn ghi nhớ từng câu từng chữ chẳng phải việc dễ dàng.

Mười hai quyển cung quy, mỗi quyển chứa hơn trăm điều. Chớ nói cung nhân bình thường, ngay cả thám giám quản sự đứng đầu tám cục bốn sở chưa chắc đã nói rõ ràng minh bạch, mỗi lần gặp chuyện cũng phải lật xem.

Nhưng hắn đã xem nhẹ sự kiên trì của Nguyễn Dao, ỷ rằng đầu óc nàng ngu ngốc.

Trước khi nàng rời khỏi nhà, phụ mẫu và huynh trưởng đã cẩn thận dặn dò nàng phải cư xử đúng mực, trong cung phải cư xử theo khuôn phép mới có thể bình an vô sự đến khi đủ tuổi xuất cung.

Nguyễn Dao cẩn thận ghi tạc trong lòng, sau khi vào cung việc đầu tiên nàng làm chính là học thuộc cung quy, viết từng câu từng chữ đến khi thuộc lòng.

Nàng không thông minh như những người khác, trí nhớ ở mức tầm thường nhưng kiên trì có thừa.

Người càng ngốc càng cố chấp.

Nàng cứ thế đem những nội dung cung quy cứng nhắc đọc đến thông suốt.

Trước ánh mắt của mọi người, Nguyễn Dao dõng dạc nói: “Cung quy điều năm quyển thứ ba, Hoán Y cục phụ trách y phục trong cung, nếu có điều động cung nhân phải báo cáo cho thái giám tổng quản, không được tùy tiện quyết định. Điều chín mươi bảy quyển thứ sáu, công việc trong cung phải được phân công rõ ràng, không được tùy tiện điều chỉnh. Điều năm mươi ba quyển thứ bảy, Nếu tổn thương cung nhân, kể cả mặt, thân thể, da, tóc, tay chân thì phải điều tra kĩ càng, định tội đúng người. Điều bốn mươi hai quyển thứ mười…”

Vi Hưng: “...”

Lai Hỉ: “...”

Hạ Nhi: ...Chà!

Giọng nói của Nguyễn Dao rất dễ nghe, khi chậm lại sẽ như lời thì thầm.

Đặc biệt, giọng nói của nàng rất độc đáo, nốt cuối cùng luôn khiến người ta run rẩy.

Tuy nhiên, dù giọng nói có hay đến đâu, những cung quy thốt ra liên tục từ miệng nàng khiến người nghe rụng rời tay chân.

Nguyễn Dao như đưa Hạ Nhi từ Hoán Y Cục đến phòng quét dọn, từ phòng điều động nhân sự đến phòng xử lý tội phạm.

Mỗi điểm đều rõ ràng, mỗi câu đều dễ hiểu.

Hạ Nhi càng nghe càng giống như lọt vào sương mù, nhưng Lai Hỉ và Vi Hưng đều biết sơ qua, càng nghe càng kinh hãi.

Lúc này, đằng sau những cột đá của Đông cung, thái tử và Quý Đại đang đứng trong chỗ khuất.

Khi bọn họ đi tới đã nghe thấy Nguyễn Dao đang chậm rãi đọc cung quy.

Đứng một lúc mà nàng vẫn chưa đọc xong…

Triệu Hoằng nhìn sang, thấy thị vệ tuần tra đi ngang qua, vẫy tay ra hiệu cho họ đi xa chút, sau đó thấp giọng nói với Quý Đại: “Người kia là ai?”

Quý Đại liếc hắn một cái, vội vàng quay đi, mặc dù không biết tại sao phải lén lút, nhưng vẫn thấp giọng đáp: “ Điện hạ, là Nguyễn nữ quan, Lai Hỉ công công, cung nữ Hạ Nhi và Vi Hưng công công."

Triệu Hoằng nhìn thấy Nguyễn Dao cầm phất trần quất về phía trước, rõ ràng đối với Vi Hưng không có ý tốt, liền hỏi: "Vi Hưng và Nguyễn nữ quan có hiềm khích gì? Nói rõ cho ta biết đi.”

Quý Đại có thể đảm ngồi vững chức vị thống lĩnh đội hộ vệ thân cận của thái tử, đương nhiên không phải kẻ tầm thường.

Sau khi Nguyễn Dao được chuyển đến nội điện, Quý Đại liền đem mọi thứ liên quan đến nàng điều tra một lượt.

Hiện tại điện hạ hỏi đến, hắn càng hạ thấp giọng, nói nhanh mấy chữ.

Sau đó, thần sắc bình tĩnh của Triệu Hoằng đột nhiên trở nên u ám, ánh mắt sắc lạnh.

Quý Đại cúi đầu thối lui một bên. Hắn thề với lòng chuyện vừa rồi bản thân không hề đổ dầu vào lửa. Đối với chuyện này hắn cũng rất sửng sốt.

Triệu Hoằng không lập tức ra mặt, bởi vì hắn biết, Dao Dao thoạt nhìn ôn hòa, đối xử với hắn cũng rất kiên nhẫn nhưng bên trong là người có chính kiến, cũng có thủ đoạn.

Nếu không có chính kiến, nàng sẽ không tựu quyết định lén giấu giếm bệnh tình của thái tử, nếu không có thủ đoạn, sợ không thể dễ dàng lừa gạt mọi người lâu như vậy.

Huống hồ hiện tại Nguyễn Dao vẫn chưa ở thế hạ phong, chính mình không cần đoạt nổi bật của nàng.

Bản thân tự báo thù sảng khoái hơn nhiều.

Bên kia Nguyễn Dao rốt cuộc cũng đọc xong cung quy.

Nguyễn Dao nắm lấy cánh tay của Hạ Nhi, kéo nàng đến bên cạnh, giọng điệu nhàn nhạt nói với Vi Hưng: “Nếu là đối thực, chiếu theo thường lệ công công nên đi tìm ma ma quản sự của nàng nói rõ ràng. Công công muốn cung quy ta đã nói cung quy, công công làm trái cung quy làm trái lễ nghĩa, hoàng hậu nương nương công chính nghiêm minh, tổng quản công công là người phân rõ thị phi đúng sai. Một hai muốn đi phân trần e là công công không được chỗ lợi.”

Huống hồ, ai thật sự dám gây sự trước mặt Đổng hoàng hậu?

Chỉ sợ cuộc sống quá thoải mái.

Lúc này Vi Hưng vừa lo lắng vừa tức giận không biết phát tiết chỗ nào. Hắn liền đi thẳng đến tóm lấy Hạ Nhi, không nói không rằng, vẻ mặt không còn giữ được sự trầm ổn thay vào đó là giọng nói chói tay: “Ngươi còn chưa trở thành chủ tử đã ra dáng chủ tử rồi? Phi, ngươi là thứ gì dám quản chuyện của ta, tránh ra!”

Hạ Nhi đột nhiên lùi lại, nhưng thay vì trốn tránh nàng nắm cánh tay của Vi Hưng cắn mạnh.

Nàng cắn rất mạnh, dùng hết sức lực mà cắn.

Nếu răng của nàng sắc bén e là đã cắn thủng da của Vi Hưng.

Vi Hưng hét lên thảm thiết, giơ tay định đánh Hạ Nhi.

Nguyễn Dao lao tới phía sau Hạ Nhi bảo vệ nàng, sau đó giơ chân đá Vi Hưng ra ngoài.

Đây hoàn toàn là phản ứng trong tiềm thức của Nguyễn Dao, tất cả đều dựa vào bản năng.

Vi Hưng bị đá ra xa ba thước, sau đó ngã thẳng xuống lu đồng.

Chiếc lu đồng này nguyên bản dùng để trữ nước, so với lu đồng ở Đông cung còn chắc chăn hơn.

Khi Vi Hưng rơi xuống phát ra tiếng vang vô cùng lớn.

Lai Hỉ sững sờ, Hạ Nhi đầu óc trống rỗng, Quý Đại càng không nói nên lời.

Chỉ có Triệu Hoằng vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn có ý cười, chậm rãi nói khẽ: “Dao Dao quả nhiên lợi hại.”

Quý Đại ở một bên không biết nên kinh ngạc trước sự bình tĩnh dị thường của thái tử hay cảm thán sự tiến bộ thần tốc của Nguyễn nữ quan và thái tử.

Nhìn thấy Vi Hưng nằm trên mặt đất thổ huyết, Triệu Hoằng rốt cục xuất hiện, từng bước một đi xuống bậc thang.

Lai Hỉ là người đầu tiên nhìn thấy Triệu Hoằng, lập tức cúi đầu hành lễ. Tuy Hạ Nhi không biết người đến là ai, nhưng cũng cúi đầu hành lễ theo Lai Hỉ.

Nguyễn Dao đang cúi đầu xem xét mắt cá chân, vừa thấy Triệu Hoằng đi tới, nàng vừa định đứng lên thì Triệu Hoằng đã đưa tay đỡ nàng.

Thái tử nhìn xuống chân Nguyễn Dao, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Nguyễn Dao sợ hù dọa thái tử nên dỗ dành: “Điện hạ yên tâm, không sao đâu, nô tì gấp gáp vô tình không khống chế được lực đạo, xoa bóp một chút sẽ không sao.”

Triệu Hoằng nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn Vi Hưng đang nằm trên mặt đất.

Đã bị đánh còn dám lộn xộn? Vạn nhất đυ.ng trúng Dao Dao thì sao đây?

Loại chuyện này rõ ràng bất công, thái tử điện hạ lại không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại Lai Hỉ và Quý Đại hai mặt nhìn nhau, sau đó đều giả vờ không nhìn thấy gì.

Phận nô tài trong cung không thể hành sự hồ đồ.

Có một số việc trong lòng phải rõ ràng.

Lúc này, Vi Hưng bị đánh bất tỉnh mới tỉnh lại.

Khắp cơ thể hắn đều đau nhức.

Nếu chỉ là một cú ngã thì cũng không có gì to tát, chỉ là lu đồng quá chắc chắn, trên đó còn điêu khắc đầu hổ, sau khi bị đập thẳng vào, Vi Hưng cảm thấy nội tạng của mình lệch đi.

Hắn mơ hồ nhìn thấy thái tử, lập tức sợ hãi quỳ xuống đất, nói bằng giọng đáng thương: “Điện hạ... Cầu điện hạ làm chủ cho nô tài.”

Sở dĩ hắn dám nói như vậy là vì thái tử nổi tiếng là người đoan chính, kỉ luật.

Triệu Hoằng trước nay làm việc công bằng công chính, vô luận là việc công hay việc tư, chưa từng nghe nói thái tử có gì bất công.

Vi Hưng cảm thấy mình đã ép buộc Hạ Nhi, nhưng dù sao đó cũng là chuyện chưa thành, không được tính.

Nhưng Nguyễn Dao “đánh” hắn là chuyện rõ như ban ngày.

Tính ra Nguyễn Dao mới ở cùng thái tử chưa đầy một tháng, thái tử chưa từng tỏ ra thương xót với Điền ma ma. Đối với người trong cung mình lâu như vậy cũng lạnh nhạt, người mới như nàng càng không đáng để thái tử ra mặt.

Nhưng chờ Vi Hưng ngẩng đầu liền nhìn thấy thái tử điện hạ vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói chậm rãi: “Ta chỉ thấy ngươi ức hϊếp cung nữ, cũng không thấy có người đánh ngươi.”

Vi Hưng sửng sốt một lát, sau đó lại ho ra hai ngụm máu, giãy giụa nói: "Nô tài, vết thương của nô tài này không phải là giả!"

Thái tử hơi nhướng mày, bảo vệ Nguyễn Dao ở phía sau, không để nàng nhìn thấy những thứ bẩn thỉu này.

Nguyễn Dao nhẹ nhàng kéo tay áo Triệu Hoằng, ngẩng đầu nhìn hắn.

Điện hạ dùng cổ tay áo che lại, nắm lấy tay Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao sững sờ quên mất việc thoát ra.

Sau đó Triệu Hoằng liếc nhìn Vi Hưng, đột nhiên nhếch lên khóe miệng nhẹ giọng nói: “Ta vừa thấy ngươi tự mình ngã vào lu đồng, cũng không ngăn cản được, va đập một lần lại một lần, sợ là đầu óc không rõ.”

**********

Tác giả có lời muốn nói:

Vi Hưng:...? ? ?

Quý Đại:...Hả

Lai Hỉ:...Ta biết rồi