Độc Sủng Đông Cung

Chương 19: "Phụ xướng phu tùy"

Lúc này trong lòng Cố Hạc Hiên hơi thấp thỏm.

Theo hắn suy đoán, hôm nay là ngày tiểu thái tử xuất hiện. Bình thường khi có người đến Đông cung gặp thái tử đều vào lúc thái tử có mặt ở đó, tự nhiên sẽ không lộ sơ hở. Nhưng hiện tại người đã thay đổi, không thể đảm bảo mọi thứ chu toàn.

Cho nên khi đi vào, Cố Hạc Hiên đã nháy mắt ra hiệu với Quý Đại, Quý Nhị đang canh gác ở cửa.

Hai người bọn họ đều là thân vệ của thái tử, biết rõ Cố Hạc Hiên bề ngoài không có quan hệ gì với Đông cung nhưng kỳ thực bên trong rất thân cận với thái tử.

Nhìn vẻ mặt của Cố Hạc Hiên, huynh đệ Quý gia lập tức hiểu ra, thẳng lưng, chuẩn bị khi tình huống không ổn liền xông vào trợ giúp.

Hà viện chính hôm nay là phụng mệnh mà đến.

Trước đó thái tử bị bệnh nhẹ, mọi chuyện đều giao cho thái y trẻ tuổi Cố Hạc Hiên phụ trách, hoàng thượng không hỏi nhiều.

Ngược lại, hiện tại thái tử đã hồi phục, hoàng thượng cao hứng đến mức đặc biệt gọi Hà viện chính tới, căn dặn ông đến Đông cung để đích thân thăm hỏi thái tử, kiểm tra tình trạng của thái tử, đảm bảo không có chuyện gì mới tốt.

Hà viện chính đã ở Thái Y viện nhiều năm, đối với người bề trên không ai dua xu nịnh, đối với kẻ dưới không chèn ép kéo bè kéo phái, có thể an an ổn ổn ngồi ở viện chính, chưa bao giờ thất trách đủ để thấy được tâm tư của ông ta không thể so người thường.

Hà viện chính phát hiện được thái độ của hoàng thượng khác thường, tựa hồ thái tử điện hạ sinh bệnh bệ hạ không vội, hiện giờ khỏi bệnh ngược lại rất lo lắng.

Ý tứ trong đó thật khiến người ta phải suy ngẫm.

Nhưng Hà viện chính không nói gì, ông giả vờ rất bối rối, chỉ lo đến Đông cung, đem hết thảy tình hình thực tế báo cáo là được.

Sau khi vào cửa điện, nhìn thấy Triệu Hoằng ngồi sau bàn, Cố Hạc Hiên tỉ mỉ quan sát.

Khi Triệu Hoằng khẽ động đầu ngón tay, không tiếng động nói “không sao” với hắn, Cố thái y mới thở phào nhẹ nhõm.

Được rồi, được rồi, là thái tử.

Tuy rằng không biết vì sao không phải là tiểu thái tử, nhưng Cố Hạc Hiên vẫn bình tĩnh lại, bước sang một bên.

Hà viện chính cung kính hành lễ: “Vi thần tham kiến điện hạ, điện hạ phúc an.”

Triệu Hoằng giơ tay miễn lễ cho hắn, nhưng không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao lập tức tiến lên, giả vờ đi đến bên người Triệu Hoằng giúp hắn rót trà. Nàng hơi nghiêng đầu, thấp giọng lẩm bẩm: “Điện hạ ngoan, ngài hỏi xem Hà viện chính tại sao lại tới đây.”

Triệu Hoằng lập tức nói: “Không biết Hà viện chính sao lại đến đây?”

Hạ viện chính đã lớn tuổi, khi cười bộ râu trắng vểnh lên, trông khá hiền hậu: “Bệ hạ nghe tin điện hạ vẫn khỏe nên rất vui mừng, căn dặn vi thần chẩn mạch cho điện hạ. Còn mang theo nhân sâm và tuyết liên điện hạ để điện hạ bồi bổ.”

Những lời này vừa nói ra, Triệu Hoằng liền biết ý tứ sâu xa.

Bất quá đối với tính cách của phụ hoàng, Triệu Hoằng sớm đã nhìn thấu. Hiện tại hắn không hề cảm thấy thất vọng, trong lòng chỉ thêm lãnh đạm.

Nhưng sự lãnh đạm kéo dài chưa lâu, tính khí hung bạo vốn bị đè nén đột nhiên dâng cao.

Đúng lúc này, hắn cảm giác được mu bàn tay ấm lên.

Quay đầu nhìn lại, liền thấy Nguyễn Dao đặt tách trà vào tay hắn, mỉm cười ôn nhu.

Triệu Hoằng lập tức cảm thấy thoải mái hơn, trong lòng trầm tĩnh không ít.

Nguyễn Dao không nhận ra sự khác biệt nhỏ của thái tử, chỉ hạ giọng nói: “Thỉnh viện chính cảm tạ phụ hoàng, nhi thần hết thảy đều tốt.”

Triệu Hoằng bày ra vẻ mặt ôn hòa nói: “Thỉnh viện chính thay ta cảm tạ phụ hoàng, nhi thần hết thảy đều tốt.”

Hà viện chính đang đứng lên hành lễ, Cố Hạc Hiên đứng ở bên cạnh lông mày giật giật.

Hà viện chính đã già, nhìn không rõ, nhưng hắn thấy rõ ràng, Nguyễn nữ quan đang dạy thái tử nói chuyện.

Hơn nữa... Nếu người này là tiểu thái tử thì điều này rất bình thường.

Nhưng người đang ngồi hiện tại là thái tử, tại sao lại có chuyện này?

Nhìn thấy thái tử vui vẻ, Cố Hạc Hiên nghĩ hắn tốt nhất nên im lặng.

Lúc này Nguyễn Dao lại nhỏ giọng nói: “Hiện tại viện chính cần phải bắt mạch?”

Sau khi Triệu Hoằng lặp lại, Hạ viện chính bước tới, lấy gối bắt mạch ra, sau đó hơi nheo mắt lại, cẩn thận bắt mạch cho Triệu Hoằng.

Cố Hạc Hiên trước đây đã xem qua rất nhiều lần, hiện tại chỉ là Triệu Hoằng khí sắc chưa tốt, cần điều dưỡng kĩ càng, nhiều lắm thì có chút tì vị bất hoà¹, chỉ cần quản lý chế độ ăn của tiểu thái tử là được.

Ngoài ra không có triệu chứng nào khác.

Còn về chứng phân hồn, mạch tượng không thể phát hiện được.

Quả nhiên như Cố thái y dự đoán, Hà viện chính đang bắt mạch gật đầu, sau đó thở phào nhẹ nhõm, đứng lên cất hộp thuốc rồi nhanh chóng rời đi.

Nguyễn Dao ra ngoài tiễn ông ta, Lai Hỉ cũng đi theo nàng, Cố Hạc Hiên chờ những người khác rời đi, sau đó mỉm cười với Triệu Hoằng nói: "Hôm nay khí sắc của điện hạ rất tốt, thần nghĩ thân thể ngài sẽ sớm bình phục."

Triệu Hoằng gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh cầm cốc trà Nguyễn Dao vừa rót lên.

Nhưng chưa kịp đưa lên miệng, hắn đã đặt tách trà xuống, nhìn Cố Hạc Hiên: “Cố thái y, ngươi có biết khi nào triệu chứng phân hồn sẽ chuyển biến không?”

Cố Hạc Hiên sửng sốt: “Vi thần ngu dốt, xin điện hạ giải thích cặn kẽ.”

Triệu Hoằng kể cho Cố Hạc Hiên nghe về việc hôm nay hắn đột nhiên thức tỉnh, sau đó nói: “Đây là lần đầu tiên ta và tên ngốc kia hoán đổi vào ban ngày.”

Cố Hạc Hiên nghe được lời này, không khỏi cau mày suy nghĩ.

Một lúc sau mới nói: “Trước đây vi thần cũng từng tham khảo điển tịch. Về nguyên nhân bệnh có nhiều ý kiến khác nhau, phương pháp chữa trị cũng rất kỳ quái. Nhưng khi chuyển đổi, ngoài việc ngủ say giống như điện hạ, cũng có người mắc phải căn bệnh này đột ngột chuyển đổi sau khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Không biết hôm nay có phát sinh chuyện gì không?”

Thái tử suy nghĩ một lát.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ?

Dường như không có gì bất thường, mặt khác hắn cũng không biết tiểu thái tử đã trải qua chuyện gì.

Nói thật, khi tỉnh lại, đột nhiên nhìn thấy cổ tay sáng nõn của Dao Dao, tim hắn như nhảy lên cổ họng.

Đối với người chưa bao giờ gần gũi nữ nhân như thái tử, xác thực rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ…

Nhưng hắn sẽ không nói ra, ngay cả Cố Hạc Hiên cũng không được biết.

Tuyệt không nói!

Thấy thái tử im lặng, Cố Hạc Hiên ấm áp nói: “Điện hạ cũng không nên giấu bệnh sợ thầy.”

Triệu Hoằng im lặng liếc nhìn hắn.

Cố Hạc Hiên cũng trầm ngâm không hỏi nữa.

Nếu lần sau tình huống này vẫn xảy ra, chứng minh đó không phải ngẫu nhiên. Đến lúc đó thảo luận không muộn.

Sau khi Nguyễn Dao trở lại, Cố Hạc Hiên liền cáo từ rời đi, sợ muộn một chút sẽ quấy rầy điện hạ và Nguyễn nữ quan ở cùng một chỗ.

Cố thái y cảm thấy mình thực sự xứng với câu lương y như từ mẫu.

Nguyễn Dao cùng Triệu Hoằng dùng bữa xong, lại nhìn hắn luyện chữ.

Các chữ khác phải tạm gác một bên, bây giờ việc chính là viết chữ "trường thọ".

Lúc Nguyễn Dao ra ngoài, Triệu Hoằng đã viết được gần năm mươi chữ trường thọ, càng ngày càng tiến gần đến nhiệm vụ viết một trăm chữ trường thọ trong hôm nay.

Nhìn không đẹp lắm nhưng xem như đã có tiến bộ.

Sau khi Nguyễn Dao rời đi, điện hạ lập tức cầm bút lên nhanh chóng viết xong năm mươi chữ còn lại, sau đó lấy sổ con và mật thư ra đọc kỹ, thỉnh thoảng dùng bút ghi lên đó.

Nhưng vừa nhìn, điện hạ lại cảm thấy khó chịu không giải thích được.

Đã qua giờ Dậu, mặt trời đã lặn, Nguyễn Dao vẫn chưa về.

Triệu Hoằng cau mày, luôn nhìn ra ngoài cửa, không thấy trong tay như có như không, chỉ có thể cất lá thư còn dang dở vào trong hộp, gọi Quý Đại vào: “Nguyễn nữ quan đâu?”

Quý Đại trả lời: “Hôm nay là ngày phát bạc hàng tháng, Nguyễn nữ quan chắc chắn đã đi đến tiền sảnh rồi.”

Triệu Hoằng âm thầm tính toán, theo quy củ trong cung, quả thực đến ngày phát bạc.

Nhưng hắn không ngăn được lo lắng.

Rõ ràng trước đây hắn chưa từng quan tâm đến việc Nguyễn Dao đi đâu. Thậm chí hắn còn mong Nguyễn Dao ra ngoài thường xuyên hơn để có nhiều thời gian giải quyết việc chính sự. Nhưng hiện tại bất quá một canh giờ không thấy, Triệu Hồng cảm thấy mình hoảng hốt vô cùng.

Nghĩ kĩ ... Dù sao thì đó cũng không phải là vấn đề của hắn.

Chắc chắn là bị ảnh hưởng bởi ngốc tử kia.

Điện hạ quay người đi lấy áo choàng, gọi Quý Đại cùng rời khỏi nội điện.

Bên này Nguyễn Dao vừa gửi bạc hàng tháng cho cung nhân xong.

Đây thực sự không phải là một công việc dễ dàng.

Số bạc nhận được từ nội vụ phải được đăng ký, phân phát đến các nơi trong Đông cung cũng phải được hạch toán cẩn thận.

Tuy rằng Nguyễn Dao không cần đích thân giao tới tay từng cung nhân, nàng chỉ cần dựa theo số tiền nhất định đưa cho quản sự, nhưng việc này phải làm cẩn thận, không được phép bỏ sót.

Chuyện tiền bạc vốn phức tạp, phải cẩn thận về mọi mặt.

Hơn nữa, Nguyễn Dao thường xuyên ở trong nội điện, khi nàng ra ngoài đa phần đều đi theo Triệu Hoằng, hiếm khi xuất hiện một mình, cho nên tất cả quản sự đều muốn nhân cơ hội này nói chuyện với nữ quan mới phụ trách.

Kết quả là trì hoãn rất lâu.

Nguyễn Dao thấy trời đã tối, sợ tiểu thái tử ở trong cung sợ hãi nên chỉ chào hỏi vài câu rồi rời đi.

Sau khi ra khỏi cửa cung, nàng cũng không trực tiếp quay lại nội cung mà định đi vào phòng bếp nhỏ trước.

Thái tử vừa được yêu cầu viết chữ "trường thọ", cho đến bây giờ hắn luôn ngoan ngoãn nghiêm túc khiến Nguyễn Dao cảm thấy nếu trở về tay không rất không thích hợp, vì vậy trước giờ ăn tối, nàng cũng sẽ đi phòng bếp nhỏ xem có món thích hợp dỗ hài tử... Không, phải nói là điểm tâm dỗ thái tử, sau đó mang về một ít.

Lai Hỉ đi theo Nguyễn Dao, thỉnh thoảng nói vài câu, bộ dáng rất chăm chú.

Sau khi rẽ qua hai lần, hai người đã đến phòng bếp nhỏ.

Nhưng vào lúc này, Nguyễn Dao mơ hồ nghe được một ít tiếng động.

Mơ hồ không rõ ràng.

Nguyễn Dao dừng bước, đi về phía phát ra âm thanh.

Sau khi bước ra khỏi cổng điện, bên ngoài là một quảng trường thoáng đãng, hai bên chỉ có vài thùng chứa nước lớn.

Nguyễn Dao đứng trên cao, liếc nhìn sau lu đồng, một cung nữ khuôn mặt tròn trịa đang che mặt, cúi đầu run rẩy.

Đối diện cung nữ là một thái giám quay lưng về phía bọn họ, không nhìn rõ mặt.

Tất cả những gì họ nhìn thấy là cơ thể ọp ẹp và viên ngọc trắng kẹp trên đai lưng.

Lai Hỉ nhẹ nhàng nói: “ Cung nữ tên là Hạ Nhi, nàng mới vào cung không lâu, vẫn luôn giặt giũ quét tước, tính tình hơi nhát gan. Còn kia là thái giám… ta không nhận ra.”

Vừa dứt lời, Nguyễn Dao đã bình tĩnh nói: “Người này là Vi Hưng.”

*******

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Hạc Hiên: Điện hạ và Nguyễn nữ quan ta nói một câu ngươi làm theo một câu sao?

Thái tử: Vui quá

Cố Hạc Hiên: Đâu có gì vui?

Thái tử: Người độc thân không hiểu được.

Cố Hạc Hiên : ...Tại sao chúng ta lại làm tổn thương nhau.