Trong khoảng thời gian này, rất nhiều vật quý được ban thưởng tới Đông cung, Đổng hoàng hậu cũng đã đưa tới rất nhiều đồ vật, bây giờ lại phái người đến, Nguyễn Dao không khỏi kinh ngạc, thuận miệng hỏi: “Ban thưởng cái gì?”
Lai Hỉ do dự một chút, sau đó hạ giọng nói: “Ta nhìn thấy Phương ma ma mang tới không phải vật gì quý, ngược lại có hai cung nữ ăn mặc khá tề chỉnh, e không phải tặng đồ vật mà là tặng người.”
Nguyễn Dao nghe vậy, hơi kinh ngạc.
Trước đây, những thứ được người khác tặng cho Đông cung hầu hết đều là đồ vật quý giá, món ăn và dược liệu trân quý, chưa bao giờ nghe nói đến việc tặng người.
Trong phòng, Triệu Hoằng nghe rõ ràng lời nói của bọn họ, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Quả nhiên như vậy.
Hắn đã sớm biết Đổng hoàng hậu sẽ không an phận, nhưng bây giờ hắn lại thấy người này thậm chí còn nóng nảy hơn hắn dự đoán.
Trước kia là kín đáo an bài, lộ liễu như hiện tại sợ là đã cực kỳ sốt ruột nên không quan tâm đến chuyện khác, vội vàng đưa người tới.
Lúc này, thanh âm của Lai Hỉ lại vang lên: “Nguyễn tỷ, đừng trách ta nói nhiều, chỉ là hai cung nữ kia rất đẹp, sợ là không đơn giản, Nguyễn tỷ hẳn nên chuẩn bị từ trước."
Lời này vừa nói ra, Triệu Hoằng khẽ cau mày.
Mà giọng nói của Nguyễn Dao vẫn dịu dàng ngọt ngào như trước: “Cái gì?”
“Tỷ nghĩ xem, thái tử điện hạ của chúng ta tuy chưa có thái tử phi, nhưng hậu viện không thể không có nữ nhân. Nếu..."
Thái tử vừa nghe được lời này, lập tức mở cửa điện.
Lai Hỉ giật mình, vô thức quay đầu nhìn lại, bắt gặp khuôn mặt vô cảm của thái tử điện hạ cùng với một ánh mắt thờ ơ.
Dù chỉ là nhìn thoáng qua, Lai Hỉ sợ hãi đến mức gáy đổ mồ hôi lạnh, hắn nuốt lại những lời còn chưa nói ra, vội vàng bước sang một bên, cúi đầu ngậm chặt miệng.
Nguyễn Dao hoàn toàn không để ý tới những gì Lai Hỉ vừa nói, nàng nhìn Triệu Hoằng, thấy nam nhân này chỉ mặc một chiếc áo trong đi ra, vội vàng lấy áo choàng buộc lại cho hắn, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, bên ngoài trời lạnh lắm, lấy lò sưởi tay nhé.”
Khi Triệu Hoằng cúi đầu nhìn Nguyễn Dao, vẻ lạnh lùng đối với Lai Hỉ lúc trước đã tan biến, giọng nói cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều: “Được.”
Lai Hỉ mở miệng, nhưng rốt cuộc không phát ra tiếng.
Nguyễn Dao nhớ lại sự việc, vừa giúp thái tử chỉnh lại áo choàng vừa nói: “Hoàng hậu đã đưa đồ ban thưởng qua, điện hạ, ngài có muốn đi xem không?”
Triệu Hoằng trực tiếp từ chối: "Không được, Dao Dao, ngươi đi thay ta đi."
Nguyễn Dao không hề nghi ngờ, cảm thấy thái tử không thích hợp gặp người ngoài nên gật đầu đưa hắn trở lại tẩm điện, bày bánh hoa hồng ra, sai người mang trà nóng đến. Nguyễn Dao đi tới tiền sảnh.
Nhưng nàng vừa đi ra ngoài, điện hạ đang ngồi trên nhuyễn tháp đã đứng dậy, sải bước ra khỏi cửa, liếc nhìn Lai Hỉ ở ngoài rồi nói: “Cùng ta đi đến đại sảnh nhìn xem.”
Lai Hỉ: “...?”
Không phải điện hạ vừa nói sẽ không đi sao?
Tâm tư của điện hạ quả thật khó đoán.
Lai Hỉ không dám hỏi nhiều, lập tức đi theo Triệu Hoằng rời đi.
Kỳ thực ban đầu Triệu Hoằng cũng không muốn Nguyễn Dao ra mặt, vì hắn biết Đổng hoàng hậu không có ý tốt, nên người phái đi có lẽ cũng có tâm địa xấu xa, nếu như thế chi bằng chính mình trực tiếp đuổi đi, đỡ phải phiền toái.
Nhưng câu nói “ tiền viện hậu viện” của Lai Hỉ đã khiến Triệu Hoằng thay đổi chủ ý.
Hắn sợ đích thân đến đó sẽ khiến Nguyễn Dao nghi ngờ hắn có hứng thú, nên hắn để Dao Dao đi xem một chút, bản thân âm thầm đi theo, chuẩn bị tùy thời ra mặt che chở là được.
Nhưng Nguyễn Dao lúc này lại không có tâm tư gì khác.
Trong cung ban thưởng cung nữ hay thái giám là chuyện bình thường, hoàng hậu là mẫu hậu của thái tử, đưa người đến đến hắn sai sử cũng là việc hợp lí.
Huống hồ ai vào hậu viện của Triệu Hoằng đều không liên quan gì đến nàng.
Chỉ là tình huống hiện tại bất đồng, thái tử vẫn chưa khỏi bệnh, còn đang ngây ngốc, nếu bị người khác phát hiện sẽ rất nghiêm trọng.
Tốt nhất là nên cẩn thận.
Suy nghĩ một lúc, Nguyễn Dao bước vào tiền sảnh.
Vừa bước vào cửa, nàng đã nhìn thấy Phương ma ma cười đôn hậu.
Phía Đổng hoàng hậu trước đó đã ban tặng nhiều vật quý, phần lớn đều do quản sự của Minh Túy cung gửi đến. Đây là lần đầu tiên Phương ma ma đến đây.
Nguyễn Dao đã sớm cẩn thận hỏi thăm về những cung nhân được chủ tử trọng dụng ở các cung, liền mỉm cười bước tới chào hỏi Phương ma ma.
Phương ma ma không hề tỏ vẻ, bà ta cũng chào đáp lễ, trông rất thân thiện.
Cuộc trò chuyện sau đó cũng rất khách khí. Một người nói: “Nương nương thời thời khắc khắc luôn quan tâm thái tử, nhiều đêm không thể an giấc, cả người đã gầy đi trông thấy.” Người kia nói: “Thái tử cũng thường nhắc đến nương nương, ngài ấy luôn biết ơn tấm lòng nương nương.” Hai người nói tới nói lui, không hề có điểm sai sót nào.
Phương ma ma nghĩ thầm, Nguyễn nữ quan này trông không giống kẻ ngốc như lời đồn nhỉ?
Nguyễn Dao bên này âm thầm lắc đầu, nói chuyện như thế thật sự rất mệt mỏi, qua lại một câu chân thật cũng không có.
Trong lúc trò chuyện, Phương ma ma ra vẻ vô tình nhắc đến việc Đổng hoàng hậu chuẩn bị tiệc mừng sinh thần thái hậu, thực ra bà ta muốn nói cho Nguyễn Dao biết, hiện tại hoàng hậu đang quản lý hậu cung, mọi việc đều do người đưa ra quyết định cuối cùng. Nguyễn nữ quan hành xử phải biết cân nhắc.
Nhưng Nguyễn Dao nghe xong, trong lòng nghĩ tới tiệc sinh thần càng ngày càng gần, tiểu thái tử học thư pháp cũng đã được một khoảng thời gian.
Đã đến lúc bắt đầu chuẩn bị cho bức vạn thọ đồ rồi.
Vòng vo một vòng, Phương ma ma rốt cuộc cũng nói đến chuyện chính: “Hoàng hậu nương nương thấy Đông cung ít người, dù cho một số cung nhân lúc trước được trở lại cũng không được mấy người. Cho nên nương nương chọn hai cung nữ thành thật siêng năng đến hầu hạ thái tử, cũng để Nguyễn nữ quan có người sai bảo.” Bà ta vẫy tay nói: “Hà Hương, Xuân Vũ đến đây bái kiến Nguyễn nữ quan.”
Hai cung nữ vừa rồi còn cúi đầu từ từ bước tới hành lễ.
Nguyễn Dao nhìn thoáng qua, thấy quần áo trên người hai người một xanh lam, một xanh biếc. Mặc dù cúi đầu không nhìn rõ mặt nhưng thân hình vẫn rất đẹp.
Đoán chừng không phải là cung nữ bình thường.
Phương ma ma lén liếc sang Nguyễn Dao, vốn dĩ muốn xem người này có điểm gì kỳ lạ, nhưng càng nhìn càng thấy khó chịu.
Bà ta đối với người do Thân ma ma lựa chọn đặc biệt tin tưởng.
Thân ma ma và Điền ma ma là đồng hương, giao hảo rất tốt. Hiện tại, Điền ma ma đang làm việc cực nhọc ở Hoán Y cục, Thân ma ma lòng có oán khí, đối với nhiệm vụ lựa chọn người này rất tận tâm tận lực, muốn áp đảo Nguyễn Dao. Hai cung nữ này còn được tuyển chọn kỹ càng, được dạy dỗ cẩn thận nên không sợ thái tử sẽ không động lòng.
Nhưng nhìn hiện tại,Hà Hương yểu điệu nhưng so với Nguyễn Dao thì có chút đẫy đà. Xuân Vũ thanh tú xinh đẹp, nhưng không thể so sánh với Nguyễn Dao ngọc cốt băng cơ.
Một mình thì không bắt bẻ được điểm gì, nhưng khi đứng chung cao thấp liền phân định rõ.
Phương ma ma cảm thấy hơi không yên tâm.
Có một mỹ nhân như vậy ở bên cạnh, điện hạ sao có thể để mắt đến hai người này chứ?
Huống hồ vẫn không biết Nguyễn Dao còn có tâm tư gì đâu.
Vạn nhất đem Hà Hương, Xuân Vũ bố trí ở ngoài tầm mắt của thái tử, chẳng phải nỗ lực của bà sẽ uổng phí sao?
Lúc này liền nghe Nguyễn Dao cười nói: “Nếu như thế, liền để lại, ta sẽ tự an bài bọn họ đến nội điện làm việc.”
Phương ma ma vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời để thuyết phục nàng, nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn Nguyễn Dao.
Lai Hỉ đang đứng bên ngoài cũng đặc biệt kinh ngạc.
Như vậy là nhận rồi?
Lại còn có muốn đặt ở nội điện làm việc, mà không phải để ở ngoại điện?
Triệu Hoằng đứng đó, ánh mắt sâu thẳm, không nói gì.
Phương ma ma lại nhìn Nguyễn Dao rồi đột nhiên mỉm cười.
Nghĩ lại, những lời bàn tán trước đó không sai, Nguyễn nữ quan này mặt mũi thông minh nhưng thực ra trong đầu vẫn ngu ngốc, không làm được chuyện gì lớn.
Vì vậy Phương ma ma cảm thấy yên tâm, không trò chuyện với Nguyễn Dao nữa mà đứng dậy cáo từ.
Khi Nguyễn Dao đưa Phương ma ma ra ngoài, Lai Hỉ vội tránh đi, Triệu Hoằng nói: “Ngươi đi hỏi xem”, sau đó đi mất.
Mày của Lai Hỉ giật giật, hắn không rõ điện hạ đang làm cái gì, cuối cùng chỉ có thể quy kết đây là tình thú của hai người.
Chủ tử muốn chơi, chính mình không thể nhiều lời.
Vì vậy, sau khi Nguyễn Dao tiễn Phương ma ma, Lai Hỉ chạy chậm đuổi theo đi theo Nguyễn Dao, cười nói: “Phương ma ma nói gì vậy?”
Nguyễn Dao đang nghĩ tới việc luyện tập thư pháp cho thái tử, thản nhiên đáp: “Không có gì, chỉ là vài lời khách sáo, giống như trước đây thôi.”
Lai Hỉ lén nhìn sang một bên.
Hắn không thấy Triệu Hoằng, chỉ thấy một bóng người, còn tưởng rằng điện hạ đang đi theo hắn.
Vì vậy Lai Hỉ lại hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi đã thu nhận hai cung nữ kia chưa?”
“Thu rồi.”
"Sao tỷ có thể tùy tiện chấp nhận như vậy?"
Nguyễn Dao mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Đây là hoàng hậu nương nương ân thưởng, là một mảnh từ mẫu chi tâm, như thế nào có thể tùy tiện từ chối? Hơn nữa cho dù tìm cách từ chối hai người này, ngày mai cũng sẽ có hai người khác. Nếu thế cứ lưu lại ở đây.”
Bản thân Lai Hỉ cũng lo lắng và bối rối. Bây giờ hắn chợt hiểu ra, nhưng vẫn có chút thắc mắc: "Vậy tại sao tỷ không bố trí họ ở ngoại điện?"
Nguyễn Dao đưa mắt nhìn hoa trong hành lang, nhìn thấy một đóa hoa cúc nở rất đẹp, liền gật đầu, đã có cung nhân tiến lên đi ôm chậu hoa đi theo phía sau phía sau bọn họ. Nguyễn Dao ôn như nói: “Ta từng làm ở ngoại điện, biết rằng dù ở rất xa nhưng tin tức luôn lan truyền nhanh chóng, ra vào thuận tiện. Thay vì mặc kệ, tốt hơn hết là nên đặt họ dưới mắt để giám sát. Để họ làm việc vặt ở tiền sảnh sau khi vào nội điện, ta sẽ đến gặp Lưu ma ma, nhờ bà dạy dỗ hai cung nữ mới.”
Nội điện, trong điện. (Mình không biết nên ghi câu này như nào, ý của Lai Hỉ là tuy ở trong nội điện nhưng cũng chỉ làm việc lặt vặt ấy.)
Chỉ là hai kí tự điên đảo, nhưng ý tứ lại bất đồng.
Lai Hỉ lúc này mới hiểu được ý đồ của Nguyễn Dao, sự sắp xếp này cực kỳ an toàn, không có chỗ bắt bẻ thái tử bất hiếu.
Ở lại mấy ngày, kiếm cớ đuổi đi là được.
Lai Hỉ gật đầu, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, xua tay ra hiệu cho cung nữ đi trước, hơi cao giọng nói: “ Thì ra Nguyễn tỷ để bọn họ ở lại cũng không vui vẻ gì.”
Nguyễn Dao cười nói: “Đó là lẽ tự nhiên, sao ta dám tùy tiện để hai người như vậy bên cạnh thái tử?” Đã biết Đổng hoàng hậu có ý xấu, bà ta đưa tới mặc kệ là đồ ăn và cung nhân đều phải cảnh giác.
Thái tử đơn thuần, có thể dễ dàng bị người lừa gạt.
Vẫn cần phải thận trọng.
Lai Hỉ thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, Nguyễn nữ quan thật sự có tình cảm với điện hạ, hành động tranh giành sủng ái này có thể hiểu được.
Chỉ là không biết nếu nàng suy tính như vậy thì điện hạ có lo lắng hay không.
Lai Hỉ thận trọng liếc nhìn lần nữa, mới phát hiện ra cái bóng theo sau mình đã biến mất.
Khi trở về, thái tử đã yên tĩnh ngồi trong tẩm điện, đứng sau bàn, cầm bút và luyện tập thư pháp rất nghiêm túc.
Tuy nhiên, vẻ mặt của hắn đã dịu dàng hơn trước rất nhiều, thậm chí khóe miệng cũng hơi cong lên.
Lai Hỉ thấy hắn vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm, vội bước sang một bên châm lò sưởi trong phòng.
Nguyễn Dao rửa tay trước, sau đó đi giúp Triệu Hoằng mài mực, dùng giọng nói ấm áp nói: “Điện hạ, hôm nay chúng ta viết chữ “Thọ” nhé.”
Thái tử an tĩnh gật đầu.
Nguyễn Dao mỉm cười, đặt khối mực xuống, quay người tìm sách chép tay trước giá sách.
Dù sao chữ viết của nàng không được tinh tế, cũng không đặc biệt tốt, nếu ngẫu nhiên dạy cho thái tử, có thể nàng sẽ dạy sai.
Huống hồ vạn thọ đồ phải có chữ “Thọ” bằng nhiều phông chữ khác nhau nên cần phải tìm bản mẫu và sao chép cẩn thận.
Điện hạ hơi ngẩng đầu, nhìn bóng lưng yêu kiều của Nguyễn Dao, trên mặt mỉm cười nhạt.
Không biết là mình vui mừng vì Nguyễn Dao có thể suy nghĩ chu toàn, hay là vui mừng vì nàng vì hắn mà trù tính.
Nguyễn Dao tìm thấy bản chữ mẫu đang dùng, mở ra xem qua, thấy khá hay nên đi lại chỗ Triệu Hoằng, mở một trang, dùng chặn giấy ấn lại rồi nói: “Điện hạ viết cái này thử xem.”
Lai Hỉ nhìn qua.
Bản tự thϊếp này hắn nhớ rõ, là thư pháp của Vương Nhạc Sơn, nếu được đưa ra ngoài giá trị không dưới trăm lượng vàng.
Bây giờ Nguyễn Dao mở nó ra và ấn xuống một cách tùy tiện như vậy, Lai Hỉ chỉ cảm thấy đau lòng.
Tất cả đều là bạc đó.
Nhưng Triệu Hoằng vẻ mặt không hề thay đổi, hắn viết ra bất cứ chữ nào Nguyễn Dao chỉ ra, rất tận tâm.
Khi Nguyễn Dao đi tìm những cuốn sách khác, điện hạ liếc nhìn Lai Hỉ một cái, hắn lập tức xoay người sang chỗ khác, động tác dứt khoát lưu loát.
Triệu Hoằng lấy ra một mảnh giấy có viết tên “Triệu Hoằng.”
Đó là mảnh giấy Nguyễn Dao nắm tay hắn mà viết.
Chẳng xấu hổ khi đem họ tên của mình viết như giun bò, bởi vì đây là Nguyễn Dao cà hắn cùng viết xuống, đại điện hạ liền rất là thích.
Lúc này, hắn cầm bút lên, giơ tay lên viết ngay một tên khác bên cạnh hai chữ này.
Nguyễn Dao.
Nét chữ nhẹ nhàng hơn nhiều so với nét chữ thông thường của hắn.
Mọi động tác đều nhẹ nhàng.
Đặt bút xuống, Triệu Hoằng cầm tờ giấy lên, thổi nhẹ, chờ cho nó khô đi.
Hắn không biết cuốn sách nào đáng giá một trăm vàng, nhưng trong lòng điện hạ, mảnh giấy mỏng này ngàn vàng không bán.
Thái tử còn đang nghĩ ngợi, liền nhìn đến bên ngoài có người tiến vào.
Triệu Hoằng lập tức gấp tờ giấy lại, nhìn xung quanh rồi đặt thẳng lên trên hộp đồ ăn vặt.
Sau đó Lai Hỉ vội vàng đi ra ngoài, không lâu sau lại quay lại, cung kính nói: “Điện hạ, Cố thái y và Hà viện chính của Thái Y viện cầu kiến.”
*******
Tác giả có lời muốn nói:
Thái tử: Dao Dao nhất định là vì cô mà ghen tị.
Tiểu thái tử: Ghen tị, có ngon không?
Nguyễn Dao : ...từ từ gõ một dấu chấm hỏi.