Nguyễn Dao cầm giỏ hoa đặt sang một bên, nhìn tiểu thái tử đang ủy khuất uống một ngụm trà rồi dẫn hắn đi thay quần áo.
Lúc tắm không cởi hết quần áo mà mặc một chiếc quần trong để che đậy.
Vừa bước ra ngoài, Nguyễn Dao liền ỷ tiểu thái tử đơn thuần, không kiêng nể gì nhìn hắn.
Quả nhiên hắn có cơ bụng.
Tuy nhiên, Nguyễn Dao cũng không mãi nhìn chằm chằm vào hắn, nàng nhanh chóng đặt đồ dùng sang một bên, sau đó dẫn Triệu Hoằng đi vào bể tắm, khi hắn an ổn ngồi xuống, Nguyễn Dao đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
Không phải nàng xấu hổ, dù sao thân là cung nữ, đợi chủ nhân tắm rửa là chuyện bình thường.
Chỉ là thái tử khi tắm chưa bao giờ để người khác đến gần. Nguyễn Dao thấy hắn có thể tự mình làm được, nên nàng cũng vui vẻ nhàn rỗi.
Nhưng ngay sau đó, Triệu Hoằng đưa tay nắm lấy vạt váy của nàng.
Nguyễn Dao dừng lại, có chút khó hiểu nhìn xuống.
Sau đó nàng thấy tiểu thái tử với đôi mắt trong sáng sạch sẽ, giọng nói trong trẻo: "Dao Dao, ngươi không tắm cùng ta sao?"
Nguyễn Dao: “...”
Không, không cần.
Nguyễn Dao biết người này không có ý xấu, nhưng nàng không muốn đồng ý nên mạnh mẽ lắc đầu.
Sau đó lại nghe thấy Triệu Hoằng vẻ mặt ngơ ngác nhìn đồ dùng bên cạnh: "Nhưng ta không biết dùng những thứ này."
Nguyễn Dao nghe vậy, định đi tới giải thích cặn kẽ cho hắn nghe, nhưng chưa kịp nói thì nàng đột nhiên dừng lại.
Trước đây thái tử cũng đã từng tắm rồi, tuy là tắm trong bồn, nhưng đồ dùng có sẵn cũng gần giống như bây giờ.
Lúc đó hắn chưa từng hỏi, tại sao bây giờ hắn lại không biết dùng?
Nói chưa từng biết dùng, nhưng lúc trước đi dọn dẹp, nàng rõ ràng thấy được đồ vật đều đã qua sử dụng.
Nguyễn Dao nhìn tiểu thái tử, nhẹ giọng nói: “Thật không?”
Tiểu thái tử gật đầu, đôi mắt trong veo.
Trong lòng Nguyễn Dao, thái tử hiện tại sẽ không bao giờ lừa dối nàng.
Chẳng lẽ là lại đã quên?
Nguyễn Dao trong lòng nghi hoặc, suy nghĩ một chút rồi đưa tay về phía Triệu Hoằng.
Tiểu thái tử nhìn ngón tay trắng nõn của nàng, sau đó vui vẻ đặt tay lên, nắm lấy, vui vẻ nói: “Dao Dao giúp ta đi.”
Nguyễn Dao nhìn hắn một lúc rồi nhẹ nhàng đáp lại.
Thế là tiểu thái tử thoải mái ngồi tựa vào bể tắm, dang rộng hai tay, thỉnh thoảng nghịch nước, rất vui vẻ.
Nguyễn Dao lấy khăn lau nhẹ nhàng giúp hắn lau người.
Phải nói Triệu Hoằng có thể trạng rất tốt.
Trước đây hắn rất gầy do trúng độc, nhưng dạo này hắn được ăn uống đầy đủ, thái tử có thể phải cân nhắc nhiều việc, trù tính nhiều thứ nhưng tiểu thái tử không có việc gì, một thân nhẹ nhàng tự tại, ăn no ngủ kĩ. Khí sắc so với trước kia tốt hơn nhiều.
Ngay cả cơ bắp cũng phát triển không ít. Trong bể tắm đầy nước vẫn có thể nhìn thấy dáng người đẹp đẽ của hắn qua làn sóng nước.
Chạm vào liền cảm thấy dễ chịu.
Nhưng lần này Nguyễn Dao không quá mê mẩn những thứ này mà cứ nhìn quanh cổ hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Dao cảm thấy tiểu thái tử thường xuyên lúc nhớ lúc không có lẽ là do bệnh của hắn gây ra, nhưng lỡ như bị người khác giả mạo thì sao?
Trong thoại bản thường viết mặt nạ da người và mấy thứ đồ dùng linh tinh. Nguyễn Dao chưa bao giờ nhìn thấy đồ thật, nhưng nàng thà tin nó tồn tại còn hơn không.
Vạn nhất tiểu thái tử này là giả thì sao...
Bắt gặp ánh mắt trong trẻo của Triệu Hoằng, Nguyễn Dao bình tĩnh lại.
Dù hắn là giả thì nàng cũng muốn bảo vệ người này, nhưng sớm có chuẩn bị thì tốt hơn.
Vì vậy, đầu ngón tay mềm mại của Nguyễn Dao luôn nhéo vào cổ hắn, sờ cằm hắn, thậm chí còn tiến lại gần để nhìn kỹ hơn, hy vọng tìm ra sơ hở nào đó.
Kết quả là không tìm thấy khuyết điểm nào nhưng lại tìm thấy một vết sẹo sau tai phải của tiểu thái tử.
Vết sẹo này nhìn qua đã cũ, màu sắc nhạt hơn một chút, nhưng có thể thấy nó không phải do va chạm thông thường mà là bị người nào đó cố ý làm bị thương, vết sẹo khá nghiêm trọng.
Nguyễn Dao nhìn lại vết thương lần thứ hai, trước đây nàng chưa từng gặp thái tử nên đương nhiên không biết Triệu Hoằng có bị thương hay không.
Nàng lại véo cằm tiểu thái tử.
Cuối cùng, tiểu thái tử đã phải bật cười.
Thực ra vừa rồi hắn đã muốn cười khi Nguyễn Dao chạm vào cổ hắn, nàng tự biết sức lực của bản thân rất mạnh nên không dám dùng sức, tuy nhiên, chính loại xoa dịu nhẹ nhàng này khiến hắn cảm thấy vừa ngứa vừa nhột.
Tiểu thái tử cảm thấy Dao Dao giúp hắn tắm chắc hẳn rất mệt, nên đành chịu đựng.
Nhưng hồi lâu sau, cuối cùng Triệu Hoằng cũng không nhịn được cười lớn, khiến Nguyễn Dao người đang có suy tư trong lòng giật mình, nghiêng người sang một bên, chẳng may cả người bị đập mạnh vào kệ. Trên đó có hộp gỗ đựng dụng cụ rơi xuống đất, tạo ra động tĩnh lớn.
Lính gác bên ngoài nghe thấy tiếng động liền vội chạy vào, sợ thái tử xảy ra chuyện.
Lai Hỉ đưa tay cầm quất trần chặn người lại: “Ngươi làm cái gì?”
“Công công, thuộc hạ lo lắng, điện hạ xảy ra bất trắc."
“Có thể xảy ra bất trắc gì? Toàn nói bậy.” Lai Hỉ trừng mắt nhìn hắn, “Điện hạ không có gọi người tiến vào, nếu điện hạ trách phạt, ngươi đảm đương được không?”
Lính gác nghe vậy lập tức thối lui, càng nghĩ càng sợ hãi, không khỏi nịnh nọt Lai Hỉ, nói rằng hắn là người kiến thức sâu rộng, suy nghĩ chu toàn.
Lai Hỉ nhẹ gật đầu, vẩy vẩy phất trần, nhìn cánh cửa điện đã đóng kín, trong lòng rất tự hào.
Vừa rồi hắn nghe được tiếng cười của tiểu thái tử, điện hạ bình thường không hề nói đùa, lại càng không mấy khi vui vẻ. Hiện tại xem ra Nguyễn nữ quan có bản lĩnh.
Lúc này hắn đương nhiên sẽ không cho bất luận kẻ nào tiến vào phá hỏng bầu không khí.
Nghĩ mà xem, phong cảnh lúc này chắc chắn rất kiều diễm.
Nhưng hoàn toàn khác với những gì Lai Hỉ tưởng tượng. Hiện tại, Nguyễn Dao chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Loay hoay nửa ngày, nàng không những không thấy tiểu thái tử có gì khác thường, ngược lại bản thân lại làm đồ vật rơi vãi lung tung.
Tiểu thái tử hoàn toàn không để ý, xoay người nằm ở mép bể tắm, chống cằm, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Dao hỏi: “Vừa rồi Dao Dao tìm cái gì trên người ta?”
Nguyễn Dao không thể nói ra sự thật, chỉ nói mơ hồ: “Không có gì, chỉ nhìn một chút thôi.”
Triệu Hoằng cúi đầu nhìn qua, tò mò hỏi: “Có cái gì để nhìn?” Hắn bắt đầu kéo quần xuống.
Nguyễn Dao sợ tiểu thái tử giống như hài đồng này làm ra hành động khiến người hoang mang, vội vàng nói: “Điện hạ, đầu ngài hình như đã gội sạch rồi. Để nô tì lau tóc cho ngài, để lau dễ bị cảm lạnh.”
Tiểu thái tử lập tức buông tay ra, rồi mỉm cười đáp lại.
Sau đó, Nguyễn Dao đỡ hắn ra khỏi bể tắm, lau người cho hắn một lát, sau khi tiểu thái tử đi ra phía sau bình phong thay y phục, Nguyễn Dao liền dẫn hắn đến ngồi trên nhuyễn tháp bên cạnh.
Nhuyễn tháp trong phòng tắm khác với những trong phòng thông thường. Nó được làm bằng tre, bọc đệm mềm mại, có một chiếc gối vuông cao hơn nhiều.
Nguyễn Dao để tiểu thái tử nằm nghiêng, nàng ngồi trên ghế cạnh hắn, cầm khăn lau giúp hắn lau khô tóc.
Cách đó không xa có một bếp than bằng bạc đang đốt, tiểu thái tử cảm thấy cơ thể ấm áp, hơn nữa vừa mới ngâm mình trong nước nóng trong hồ một lúc, cả người thoải mái, nằm xuống liền buồn ngủ.
Chịu đựng được một lúc, mắt hắn càng lúc càng nặng trĩu, chẳng mấy chốc hắn đã chìm vào giấc ngủ.
Bình thường khi hắn ngủ trưa, hắn ngủ rất nông, có một chút động tĩnh cũng đủ đánh thức hắn.
Nhưng lần này Triệu Hoằng ngủ sâu đến nỗi ngay cả Nguyễn Dao cũng lén lút nghịch lông mi của hắn mà hắn cũng không tỉnh.
Một lúc sau, Nguyễn Dao không phát hiện ra điều gì bất thường nên dừng tay lại, tập trung lau tóc cho hắn.
Đây thực sự không phải chuyện dễ dàng gì.
Thời này, tóc của nam lẫn nữ đều dài, lau tóc tiêu tốn không ít thời gian.
Nguyễn Dao nhớ đã nghe Lưu ma ma nhắc qua, có một vị phi tử rất được hoàng thượng sủng ái, đặc biệt là mái tóc đen dài như mây của nàng ấy nên hoàng thượng đã xây một toà gác mái để nàng ấy lau tóc.
Nhưng bây giờ đã cuối thu, chưa kể việc lau tóc, ngay cả đi trong gió cũng dễ bị bệnh, vì vậy cần lau thật kỹ, sưởi ấm đầy đủ.
Mặc dù hai cửa sổ nhỏ phía trên phòng tắm đã được mở để tránh khó của bếp than động lại trong phòng, nhưng nhiệt độ ở trong vẫn ở cao.
Triệu Hoằng mặc quần áo mỏng, còn Nguyễn Dao thì xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn.
Lúc này, Triệu Hoằng từ từ mở mắt.
Nhưng người tỉnh lại lúc này không phải là tiểu thái tử mà là thái tử điện hạ.
Triệu Hoằng hơi giật mình khi thấy ánh sáng lẫn làn hơi nước trong phòng.
Trên thực tế, những ngày này hắn tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, thường xuyên lợi dụng bóng tối để xử lý sự vụ trong lúc Nguyễn Dao đang ngủ, hiếm khi mở mắt ra là có thể nhìn thấy bình minh.
Bây giờ xem ra không chỉ trời đã sáng mà hắn còn chưa về tẩm điện.
Còn chưa kịp định thần lại, hắn đã nghe thấy một giọng nói ôn hòa: “Điện hạ, ngài tỉnh rồi.”
Hiện tại Triệu Hoằng đã cực kỳ quen thuộc với giọng nói của Nguyễn Dao, hắn thậm chí không hề có chút đề phòng nào, chỉ hừ một tiếng rồi quay đầu nhìn lại.
Sau đó, hắn nhìn thấy một phần cổ tay trắng như tuyết và khuôn mặt hơi ửng hồng của Nguyễn Dao.
…Chuyện gì đang xảy ra? Hắn đang ở đâu?
Điện hạ không kịp phản ứng, liền thấy Nguyễn Dao mở cửa để xua tan hơi ẩm trong phòng, sau đó nghiêng người mỉm cười, đưa tay ra đỡ hắn.
Không biết có phải xung quanh hơi nước khiến hắn choáng váng hay không, Triệu Hoằng cảm thấy như trong giọng nói của nàng mang theo sự trách móc nhẹ nhàng: “Hiện tại không còn sớm, điện hạ đã phải dậy rồi, trước tiên thay y phục nhé?”
Thay y phục?
Điện hạ sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu nhìn thấy hắn chỉ mặc quần dài và áo choàng tắm, chắc hẳn đã nằm rất lâu, dây đai đã lỏng ra, lộ ra một phần lớn bộ ngực.
Theo góc nhìn của Nguyễn Dao, cái gì thấy được thì đã thấy hết rồi. Bây giờ nửa che nửa lộ... trông đẹp hơn nhiều, không có gì cần kiêng dè.
Nhưng thái tử lại kinh hãi.
Hắn không biết gì về những gì đã xảy ra khi còn là tiểu thái tử. Hắn chỉ biết rằng khi tỉnh dậy, bản thân trông rất nhếch nhác.
Còn ở trước mặt Dao Dao!
Triệu Hoằng đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, nhưng vừa rồi hắn đang ngủ nghiêng, tiểu thái tử có tư thế ngủ rất tùy ý, kết quả bây giờ hắn chỉ cảm thấy hai chân tê dại.
Hai chân mềm nhũn khiến hắn phải ngồi xuống.
Vì có nhuyễn tháp nâng đỡ nên hắn không bị ngã.
Nhưng Nguyễn Dao vốn là muốn giúp hắn, lại bị ngả về phía trước.
Sắc mặt của Triệu Hoằng cứng đờ, muốn đưa tay chặn nàng, nhưng vào giây phút cuối cùng lại thu tay lại.
Ngay cả bản thân điện hạ cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ là vô thức chuyển từ ngăn cản sang đón tiếp mà thôi.
Thậm chí còn có chút mong đợi.
Nhưng cuối cùng, Nguyễn Dao không có ngã vào trong lòng hắn, mà là lưu loát đè lên vai điện hạ, vững vàng đứng dậy, sau đó có chút ngượng ngùng nhìn Triệu Hoằng nói: “Xin điện hạ thứ lỗi, nô tỳ nhất thời không đứng vững.”
Triệu Hoằng: “...”
Trong lòng hắn hiện có chút thất vọng, hắn không hiểu Nguyễn Dao khi ở ngoại điện đã trải qua những gì, thế nhưng lại phát triển ra kỹ năng linh hoạt như vậy.
Đúng lúc này, Lai Hỉ bước vào.
Vốn tưởng sẽ gọi cửa lần nữa, nhưng Nguyễn Dao vừa mở cửa phòng tắm.
Kết quả, khi Lai Hỉ tiến vào cung, ngẩng đầu nhìn đã thấy hai người đang “ôm” thành một đoàn.
Lai Hỉ công công vừa được người khác khen có học thức, lập tức run rẩy, cúi đầu lui về phía sau.
Nguyễn Dao nhìn thấy hắn, vội vàng đứng dậy, mang quần áo cho Triệu Hoằng thay ra cửa: "Chuyện gì vậy?"
Lai Hỉ trước tiên lén nhìn Nguyễn Dao, thấy nàng vẫn làm như thường, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó thấp giọng nói: “ Phương ma ma bên cạnh hoàng hậu đưa tới vài cung nữ. Lúc này đang ở trước điện, nói là mang theo cung nữ mà nương nương ban thưởng tới cho điện hạ.”
********
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu thái tử: Sao Dao Dao lại tìm tới ta ~ Chờ đã
Thái tử:......
Tiểu thái tử: Tại sao ngươi lại xuất hiện?
Thái tử:......Câm miệng