Độc Sủng Đông Cung

Chương 16: Toan tính của hoàng hậu

Tỉ mỉ mà nói, Đổng hoàng hậu luôn hối hận việc sắc phong thái tử.

Lúc trước Đổng hoàng hậu không có con nối dõi nên đã lựa chọn đại hoàng tử sớm mất mẫu phi để nuôi dưỡng bên người. Hao phí công sức khiến hoàng thượng sắc phong hắn làm thái tử, bà cũng có thể đảm bảo hậu vị vững chắc.

Người tính không bằng trời tính, năm năm sau Đổng hoàng hậu được chẩn đoán có thai.

Theo lẽ thường, thái tử không phải do hoàng hậu thân sinh, hoàng hậu lại có con ruột, loại chuyện này đặt ở triều đại nào cũng là vấn đề nan giải.

Tuy nhiên, triều đình không ai hoài nghi, tất cả là do Đổng hoàng hậu diễn quá tròn vai, đến mức dù muốn vạch trần cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Mọi người đều tán thưởng tấm lòng nhân hậu của bà, khen ngợi Đổng hoàng hậu là người có đức hạnh.

Đổng hoàng hậu chẳng khác nào tự mua dây buộc mình.

Trên mặt muốn tiếp tục duy trì mẫu tử từ hiếu, nhưng bà sao có thể cam tâm để một kẻ hèn mọn xuất thân bình thường chiếm giữ vị trí thuộc về tiểu lục của bà?

Đổng hoàng hậu tốn công tốn sức lôi kéo thế lực, trù tính kĩ càng nhưng không ngờ cuối cùng lại bị Triệu Hoằng dắt mũi.

Hắn không bị tổn hại gì, ngược lại chính bà đánh mất rất nhiều tai mắt.

Trước đây còn thắc mắc liệu Triệu Hoằng có phải đang diễn kịch lừa người hay không, nhưng bây giờ Thái Y Viện đã kết luận thái tử không có việc gì, chắc chắn hắn đã không sao.

Ông trời thật bất công!

Lúc này Trần quý phi còn đang dùng lời lẽ ẩn ý đâm chọt bà, Đổng hoàng hậu vốn không phải là người rộng lượng, hiện tại chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, trà trong miệng nuốt không trôi, nhả ra càng không được.

Trịnh lương nhân không chịu thua kém, theo Trần quý phi đứng lên, nói dứt khoát: "Bệ hạ nghe được việc này sẽ rất vui mừng. Hoàng hậu thật là người đại phúc khí, khiến người người hâm mộ."

Đổng hoàng hậu: “....”

Mỗi lời đều như dao đâm vào tim bà ta.

Trần quý phi biết Trịnh lương nhân đang muốn vuốt mông ngựa, liền liếc nhìn nàng ta một cái.

Trịnh lương nhân lập tức thức thời ngậm miệng.

Sau đó Trần quý phi bình tĩnh ngồi xuống, vuốt ve lò sưởi tinh xảo trong tay, nói đủ thứ chuyện đáng tự hào về thái tử, lời nói ấm áp như gió xuân, cuối cùng nói: “Bệ hạ thường nói, thái tử văn võ song toàn, hẳn là được hoàng hậu dạy dỗ tử tế. Hoàng hậu quả thực là hình mẫu cho hậu cung.”

Trịnh lương nhân không dám nói bậy, chỉ liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Đổng hoàng hậu tươi cười như cũ, nhưng khi Trần quý phi vừa rời đi, Đổng hoàng hậu liền ném tách trà trên tay.

Phương ma ma sớm đã yêu cầu cung nhân khác lui ra ngoài, hiện tại trong điện chỉ có Đổng hoàng hậu và bà ta. Thấy vậy, Phương ma ma tiến lên khuyên nhủ: “Nương nương, quý phi trước giờ nói chuyện đều không nặng không nhẹ, nương nương chớ để trong lòng, tức giận lại càng không đáng.”

Đổng hoàng hậu cau mày, giọng sắc bén nói: “Nàng ta nơi nào nói chuyện không phân nặng nhẹ? Trần Thục Lan rõ ràng tìm đúng chỗ đau của bổn cung, tàn nhẫn dẫm vào.”

Phương ma ma vuốt lưng thuận khí cho Đổng hoàng hậu, nhẹ giọng nói: “Quý phi bất quá là không ăn được nho nên nói nho xanh, nàng ta chỉ sinh được tam công chúa, không có hoàng tử, vốn dĩ không thể tranh giành. Chỉ có thể ở trước mắt nương nương nói mát¹ vài câu.”

Đổng hoàng hậu nghe vậy mới bình tĩnh lại một chút, hừ lạnh một tiếng, dùng khăn tay lau đầu ngón tay, trầm giọng hỏi: “Thái nhi đang ở đâu?”

Phương ma ma trả lời: “Lục hoàng tử đi ra ngoài cưỡi ngựa với Bát công tử Lý Thừa Chí.”

Đổng Hoàng hậu vừa mới thả lỏng, nghe xong mày liền nhăn lại: "Lý Thừa Chí xuất thân hàn vi, trong nhà không có tước vị, có thể có tiền đồ gì? Bổn cung đã bảo Thái nhi lui tới Túc gia nhiều hơn, nhưng nó không chịu nghe lời bổn cung."

Phương ma ma rót một tách trà dâng cho Đổng hoàng hậu, nhẹ nhàng nói: “Nương nương cũng không thể trách lục điện hạ ,Túc hầu phu nhân Trần thị và quý phi là tỷ muội ruột thịt.”

“Chuyện này không phải vấn đề, Trần Thục Lan không sinh được hoàng tử, tất nhiên không có uy hϊếp gì. Túc hầu là người thông minh, hắn biết nên lựa chọn thế nào."

“Lão nô nhớ rõ, lục điện hạ cùng nhị thiếu gia Túc gia có quan hệ rất tốt.”

“Không được, Túc nhị thiếu gia là con vợ lẽ, không thể so với Túc tứ thiếu gia Túc Uẩn. Hài tử kia mới là người kế thừa tước vị, tuổi lại nhỏ, vừa đúng thời điểm dễ kết thân nhất.” Đổng hoàng hậu ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Mấy ngày này nhớ bảo phòng bếp làm vài món hài tử thích ăn.”

Phương ma ma lập tức nói: “Nương nương suy nghĩ chu toàn, bây giờ lão nô sẽ đi làm ngay.”

Vừa bước ra khỏi cửa, Phương ma ma đã nhìn thấy Thân ma ma đi về phía này, phía sau Thân ma ma có mấy cung nữ mỹ mạo, các nàng đều rũ mắt xuống, thần sắc rất câu nệ.

Phương ma ma dừng lại, nhìn lướt qua rồi hỏi: “Những cung nữ này từ đâu đến?”

Thân ma ma vội vàng tiến lên, cười nói: “Đều được phái đến hầu hạ thái tử điện hạ, tự nhiên không thể khinh thường, các nàng đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, dạy dỗ kỹ càng, mỗi người đều có ưu điểm riêng.”

Hai câu cuối cùng của Thân ma ma ý vị thâm trường, Phương ma ma ngầm hiểu trong lòng.

Mấy cung nữ mím chặt môi, không dám ngẩng đầu lên.

Phương ma ma được hầu hạ bên cạnh hoàng hậu, do đó tự cho mình cao hơn Thân ma ma một bậc. Thân ma ma biết ý nên từ trước đến nay luôn nịnh nọt lấy lòng Phương ma ma, khiến Phương ma ma vui vẻ mà cho bà ta sắc mặt tốt: “Hôm nay tâm tình của hoàng hậu không tốt, ngươi phải nói năng cẩn thận."

Thân ma ma nghe vậy, lập tức do dự: “Vậy... Lát nữa ta lại đến?”

“Ta khuyên ngươi nên nhanh chóng đi gặp nương nương thì hơn.” Phương ma ma kéo Thân ma ma ra một góc, thì thầm vào tai Thân ma ma: “Chỉ cần những cung nữ này được việc, nương nương nhất định vui vẻ, không phải ngươi lập công hay sao?”

Thân ma ma như hiểu ra, gật đầu liên tục, lập tức muốn tiến vào.

Nhưng ngay sau đó Thân ma ma lại dừng bước, nói với Phương ma ma: “Nếu được ân thưởng, nhất định không thể thiếu phần của ngài.”

Lúc này Phương ma ma mới mỉm cười.

Thân ma ma tuy năng lực bình thường, lá gan nhỏ, không thể trở thành cung nhân thân cận nhưng là người biết điều.

Trong cung, bạc là thứ hữu dụng nhất.

Phương ma ma bên ngoài đợi khoảng nửa tách trà, thấy hoàng hậu không tức giận, biết chuyện đã thành nên quay người đi về phía phòng bếp nhỏ.

Cung nữ ở một bên nhìn thấy Phương ma ma đi ngang qua đều không dám thở mạnh, sợ sơ suất phật ý Phương ma ma mà bị mắng.

Trong ngoài Túy Minh cung bao trùm một mảnh yên tĩnh.

Nhưng trong Đông cung lại vô cùng náo nhiệt.

Tin tức thái tử bình phục nhanh chóng được truyền đi. Hoàng thượng ban thưởng lớn cho Đông cung, các chủ tử trong cung cũng không ngồi yên, quà đến chất như núi.

Những món quà này cần phải thu xếp cẩn thận.

Những đồ vật có giá trị được cất vào kho, những đồ được hoàng thượng ban tặng phải được phân loại và đặt ở nơi thoáng đãng. Quà tặng không được dùng loạn, phải cất giữ cẩn thận.

Nguyễn Dao yêu cầu cung nhân đếm kĩ, ghi chép rõ ràng trước khi đưa vào kho, bận rộn một phen.

Trong khoảng thời gian này, dù là thái tử hay tiểu thái tử, hắn vẫn đều đang “bệnh nặng mới khỏi”, thỉnh thoảng chỉ cần dành một chút thời gian để người khác nhìn thấy, ngoài ra cũng không có việc gì làm.

Điều duy nhất làm Nguyễn Dao thấy kỳ lạ là từ khi Triệu Hoằng lâm bệnh cho đến khi hắn khỏe lại, hoàng thượng chỉ cử người đến hỏi thăm chứ chưa bao giờ đích thân đến gặp.

Những chuyện liên quan đến hoàng gia, mọi người không dám tùy tiện bàn tán, hơn nữa tiểu thái tử ngay cả bản thân mình cũng không nhớ được, dù có muốn cũng không thể nhớ được phụ thân của mình, như vậy tốt nhất là hoàng thượng đừng đến.

Nguyễn Dao thừa dịp này tăng cường ôn tập cho thái tử.

Đọc xong “Tam Tự Kinh” liền đọc “Bách Gia Tính”, “Bách Gia Tính” còn có “Thiên Tự Văn”.

Sau khi đọc những thứ này, còn có tứ thư ngũ kinh, kinh, sử, tử, tập, Nguyễn Dao cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu bể học vô bờ.

Nếu là nàng, mỗi ngày phải đọc từng cuốn sách, học từ câu, không tới ba ngày liền phải bỏ gánh.

Nhưng Triệu Hoằng an ổn học tập đã qua mười ngày, không những không than mệt kêu khổ mà còn luôn cười, thoạt nhìn rất thích thú.

Ban đầu Nguyễn Dao không hiểu, nhưng sau đó nàng nghĩ thái tử trước kia hai canh giờ luyện văn, hai canh giờ luyện võ. Cường độ hiện tại cũng không thể làm khó hắn được.

Mà sự tiến bộ của thái tử chẳng khác gì được thần phật phù trợ.

Tiểu thái tử tuy đã mất trí nhớ nhưng trí nhớ của hắn rất tốt, đọc qua một lần là có thể ghi nhớ, hơn nữa suy nghĩ dựa vào trí nhớ của cơ thể của thái tử thật sự có tác dụng, chữ viết của tiểu thái tử giống chữ viết của thái tử đến bảy, tám phần.

Nguyễn Dao nhìn học trò của mình mỗi ngày tiến bộ vượt bậc, nàng không biết các hoàng tử và công chúa khác như thế nào, nhưng người trước mặt này thực sự xứng đáng là một trong những người ưu tú nhất.

Nghĩ lại, ý tưởng vẽ bức tranh trường thọ trước tiệc sinh nhật của thái hậu không phải là việc bất khả thi.

Chỉ là đôi khi những lời nàng dạy hôm nay, hôm sau hắn lại quên mất, nàng phải đọc lại để hắn nhớ kỹ.

Nguyễn Dao cảm thấy đây chỉ là một vấn đề nhỏ sau khi mới khỏi bệnh nặng, so với sự tiến bộ của tiểu thái tử, chuyện này thỉnh thoảng chẳng là gì cả.

Sau khi thu dọn nhà kho, Nguyễn nữ quan có chút thời gian rảnh rỗi, liền nghĩ đến việc để điện hạ có thêm động lực.

Thế là ngày hôm đó viết xong những chữ lớn, tiểu thái tử cầm lấy chiếc bánh hoa hồng, cắn một miếng lớn rồi mỉm cười nheo mắt: “Cái này ngon quá.”

Nguyễn Dao thu dọn bút và nghiên mực, cười nói: “Đây là nhờ tay nghề tốt của Liễu ma ma. Bà ấy biết kết hợp hoa với các món ăn, phối hợp rất khéo léo. Chiếc bánh này cũng có thể nếm được mùi thơm của hoa.”

Triệu Hoằng gật đầu, cắn một miếng lớn nữa.

Nguyễn Dao để bút đã rửa sạch lên trên hộp rồi nói: “Điện hạ, hôm nay trời nắng rất đẹp, không bằng đến phòng tắm tắm gội đi.”

Tiểu thái tử đang ăn bánh hoa hồng nghe vậy, ngẩng mặt lên, phồng má lên, lẩm bẩm: “Tắm gội?”

"Ừm."

Đại Tề nhấn mạnh “ba ngày tắm một lần, năm ngày gội một lần”, Nguyễn Dao không trì hoãn, tới đúng thời gian liền chuẩn bị cho Triệu Hoằng.

Chỉ là Triệu Hoằng mỗi lần tắm rửa không bao giờ nhờ Nguyễn Dao giúp đỡ, cho nên hắn cũng chưa bao giờ sử dụng phòng tắm ở sảnh phụ Đông cung.

Bây giờ có thời gian, có thể ngâm mình một chút để xoa dịu sự mệt mỏi của tiểu thái tử đang học tập chăm chỉ.

Nguyễn Dao không biết mỗi lần tắm gội đều do thái tử làm, đối với tiểu thái tử thì đây là lần đầu tiên hắn làm việc này.

Hắn chớp mắt, có phần tò mò: “Có vui không?”

Nguyễn Dao tưởng hắn hỏi về phòng tắm nên nói: “Không biết có vui hay không, nhưng chắc chắn thú vị hơn bình thường.”

Trước đây nó luôn là bồn tắm, nhưng lần này là bể tắm, nghĩ cũng biết cái nào vui hơn.

Tiểu thái tử luôn tin tưởng Nguyễn Dao, nên nghe xong liền lập tức đồng ý.

Sau đó Nguyễn Dao bảo các cung nhân chuẩn bị.

Người bình thường đi tắm rất phiền phức, không phải vì tiếc nước mà vì tiếc củi.

Muốn đun đủ nước nóng để tắm, phải gom củi đã chặt lại với nhau, thường là đủ dùng trong ba ngày, nên đa phần đều lựa chọn trời nắng để làm bồn tắm càng nhỏ càng tốt.

Việc cung nhân trong hoàng cung có nước nóng lại càng hiếm hơn. Họ hoặc là vào trong điện hoặc chỉ lấy chậu rửa mặt.

Nhưng các chủ cung thì khác nhau, nếu muốn tắm, tự nhiên sẽ không có người keo kiệt nước nóng, đun thật nhiều nước, đổ đầy bồn tắm, tùy thời chuẩn bị thêm.

Quản sự của Đông cung có thể nhân lúc này kêu người đun thêm nước, để họ lấy về ngâm mình, xa xỉ một lần.

Nguyễn Dao cũng cho người mang bồn tắm đến khu trước kia nàng ở, nhưng nàng chưa bao giờ ngủ trong đó.

Đông cung có rất nhiều người muốn nịnh nọt nàng, Nguyễn Dao cũng không cần nói gì, bọn họ đã chuẩn bị sẵn đồ tắm cho Nguyễn Dao, trên bàn đặt một giỏ đầy cánh hoa.

Nhìn những bông hoa đầy màu sắc, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.

Nguyễn Dao bưng giỏ hoa, vốn định trực tiếp đặt vào trong sương phòng, nhưng vừa đi ra đã nhìn thấy Lai Hỉ bưng đĩa đi tới, nói: “Nguyễn tỉ, đây là đậu tắm² để điện hạ tắm gội, tỉ đến xem chưa. Còn có sương sớm lấy trước đó pha một ít trà, đang trên đường đưa tới.”

Đậu tắm được làm từ đậu trộn với thuốc rồi nghiền thành bột mịn, có thể dùng để rửa cơ thể và rửa mặt hàng ngày.

Mà những thứ dùng trong cung lại càng quý báu, không chỉ có dược liệu dưỡng trắng, dưỡng da mà còn thêm hương liệu quý giá, có hơn mười loại.

Tiểu thái tử ở một bên nghe vậy chớp mắt, nhẹ giọng hỏi Nguyễn Dao: "Đậu tắm là loại đậu gì? Đậu có ngon không?"

Nguyễn Dao biết Lai Hỉ đang tranh công trước mặt Triệu Hoằng, muốn thể hiện một chút, nhưng nàng thực sự sợ Triệu Hoằng sẽ ăn đậu tắm nên nàng không trở về sương phòng nữa, chỉ lo đi cùng Triệu Hoằng vào phòng tắm, nhẹ nhàng nói: “Là để tắm, không ăn được, lát nữa để Lai Hỉ mang vào.”

Tiểu thái tử miễn cưỡng nhìn lại: "Vậy ta có thể mang bánh hoa hồng theo được không?"

Nguyễn Dao ấm áp nói: “Điện hạ vừa mới ăn ba miếng ăn nữa thì không tốt, sẽ khó chịu.”

Tiểu thái tử mặc dù có chút tham lam, nhưng rất nghe lời nàng nói, lập tức thu hồi ánh mắt. Khi Lai Hỉ đi đến, tiểu thái tử lập tức làm ra vẻ mặt vốn có của một thái tử, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng: “Những thứ cần thiết thì đều mang vào.”

Lai Hỉ hiếm hoi được chính thái tử ra lệnh, không chỉ không cảm thấy mệt mà còn vô cùng cao hứng, vui vẻ đáp lại rồi chạy chậm vào phòng tắm.

Tiểu thái tử nhìn Nguyễn Dao, thấy Dao Dao của chính mình đang thì thầm với mình: “Điện hạ làm rất tốt.” Khuôn mặt không gợn sóng của tiểu thái tử nhất thời cười đến nheo mắt.

Sau khi vào phòng tắm, Lai Hỉ cũng không ở lại lâu.

Hắn vốn là người hiểu chuyện, sẽ không quấy rầy việc tốt của điện hạ, nên nhanh chóng dẫn những cung nhân khác ra ngoài.

Nguyễn Dao tiện tay đặt giỏ cánh hoa lên bàn ngoài bình phong rồi đi chuẩn bị đồ dùng.

Cần lựa loại đậu tắm phù hợp, áo choàng tắm cũng phải chuẩn bị tốt.

Tiểu thái tử đi theo Nguyễn Dao như một cái đuôi.

Nguyễn Dao thỉnh thoảng quay lại, vô ý va phải hắn.

Nếu là người khác, e rằng sẽ vô cùng hạnh phúc.

Được gần gũi với thái tử, đây là phúc lớn như nào chứ?

Nhưng Nguyễn Dao không cảm thấy đây là chuyện tốt. Nơi này phần lớn lát đá, tràn ngập hơi nước, lỡ như hắn vô tình ngã xuống thì sao?

Vì vậy Nguyễn Dao liền dỗ dành tiểu thái tử: “Điện hạ, ngài ra ngoài bình phong ngồi đi, chờ mọi việc chuẩn bị xong, nô tỳ sẽ gọi ngài, được không?"

Tiểu thái tử luôn nghe lời nàng, không bao giờ phản đối.

Vì vậy, tuy không muốn nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn bước ra ngoài, an tĩnh ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm Nguyễn Dao.

Không lâu sau, tiểu thái tử cảm thấy hơi đói.

Đôi khi cơn đói của hắn không hẳn là không được ăn mà là do bản năng.

Dường như trải qua thời gian dài đói khát khiến hắn luôn cảm thấy đói và sợ hãi, chỉ khi đang ăn mới làm hắn cảm thấy thoải mái.

Tiểu thái tử nhìn quanh nhưng không thấy chiếc bánh nào ăn được.

Lúc này hắn nhìn thấy một giỏ cánh hoa mà Nguyễn Dao tùy ý đặt lên bàn.

Chớp mắt, tiểu thái tử nhớ tới chiếc bánh hoa hồng mình vừa ăn.

Dao Dao nói rằng chiếc bánh lúc nãy được làm bằng hoa.

Bánh ăn thực thơm thực ngọt, hoa cũng phải ngon.

Vì vậy, hắn đưa tay ra, nhéo vài cánh hoa, nhét thẳng vào miệng.

Nguyễn Dao thu dọn xong, quay đầu nhìn lại liền thấy thái tử miệng ngậm hoa, mũi thì nhăn lại.

Hắn bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Dao, lập tức nói: “Cái này không ngọt chút nào, thật đắng.”

Nguyễn Dao kinh ngạc nhìn hắn, sau đó vội vàng tiến lên nói liên tục: “Điện hạ nhanh nhổ ra đi, cánh hoa không thể trực tiếp ăn được.” Nàng duỗi tay bưng lên chén trà làm từ sương sớm vừa mới đưa lên, giúp hắn súc miệng.

Chỉ là vị đắng không dễ gì rửa trôi được.

Nguyễn Dao đặt tách trà xuống, đầu tiên vuốt ve lưng tiểu thái tử, nhưng nhìn ánh mắt ủy khuất của Triệu Hoằng, Nguyễn Dao rốt cuộc nhịn không được, ôm vai hắn cười lớn.

Uống sương sớm, ăn cánh hoa.

Đây chẳng phải thiết lập của tiểu tiên nữ sao, nếu đặt nó lên người tiểu thái tử thì nên gọi là gì? Tiên nhân?

Tiểu thái tử nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ dưới làn sương mù, nhất thời bị mê hoặc.

Dao Dao xinh đẹp đến mức không ai sánh bằng.

Triệu Hoằng hơi cúi đầu, đưa tay ra chậm rãi che ngực.

Nơi này, đập thật nhanh.

Tai hắn cũng ong ong.

Tiểu thái tử đột nhiên bắt đầu lo lắng liệu mình có bị bệnh không…

*********

Tác giả có điều muốn nói: Cuộc sống thường ngày của tiểu thái tử: ăn, uống, vui chơi và Dao Dao thật đẹp mắt!

Chú thích:

1.Nói mát: Nói dịu dàng và như để khen nhưng thực ra với mục đích là chê bai trách móc.

2. Đậu tắm là một loại bột được dân gian Trung Quốc cổ đại sử dụng để rửa. Chúng được làm từ bột đậu nành và thêm vào các loại thuốc đậu được những người giàu có sử dụng được trộn với các loại gia vị quý. Tôn Tư Mạc trong “Thiên kim cánh phương” viết nói: “Y hương tắm đậu, sĩ người quý thắng, đều là sở muốn.”