Độc Sủng Đông Cung

Chương 15: Luyện chữ

Nguyễn Dao căn bản không hiểu được ý nghĩa của bức tranh này, quyết định gấp nó lại cất, sau đó xem sổ sách một lúc mới ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, nàng dậy sớm, khoác áo choàng và ra ngoài lúc vừa bình minh.

Hôm nay sương lạnh, chiếu theo thường lệ trong cung, ngày này phải dậy sớm ra vườn hái sương.

Bởi vì trời còn sớm, gió lạnh không kém mùa đông, Nguyễn Dao thắt chặt cổ áo, chui vào trong áo choàng cầm một bình sứ hứng sương, không muốn để lộ một chút da thịt nào ra bên ngoài.

Lưu ma ma cùng nàng đi vào vườn hoa, nhìn thấy như vậy không khỏi mỉm cười: "Ngươi đứa nhỏ này, bây giờ ăn uống nhiều, mặc quần áo dày, sao lại không chịu lạnh bằng trước kia chứ?”

Nguyễn Dao mỉm cười, có chút bất đắc dĩ: “Tật xấu đều là do dưỡng mà ra.”

Khi nàng làm việc ở ngoại điện, chẻ củi gánh nước, dậy sớm ngủ muộn, nàng không hề cảm thấy khó chịu.

Sau khi vào nội điện, tuy tốn nhiều thời gian hơn nhưng nàng được ăn no mặc đẹp, thái tử luôn bảo vệ nàng, cái gì hắn có thì nàng cũng có.

Đúng là từ cần kiệm đến xa xỉ thì dễ, nhưng từ xa xỉ đến tiết kiệm mới khó.

Khi đến gần một bông hoa, Nguyễn Dao bắt chước Lưu ma ma một tay cầm bình sứ, một tay cầm chiếc thìa bạc, dẫn sương trên cánh hoa và lá vào trong bình.

Thấy Lưu ma ma vẫn đang chọn lựa, nàng hỏi: “Ma ma, việc thu sương có gì cần chú ý sao?”

Lưu ma ma vốn làm việc trong phòng bếp nhỏ, đối với việc này rất để bụng, liền trả lời: "Tất nhiên là không giống nhau. Sương có ba loại ¹, sương sớm trên không đυ.ng trời dưới không chạm đất, thích hợp nhất để uống, tác dụng của sương ở những nơi khác nhau sẽ khác nhau, tóm lại là có rất nhiều điều cần chú ý."

Nguyễn Dao chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy chiếc bình sứ nhỏ nàng đang cầm trong tay khá quan trọng.

Sau đó, nàng nghe Lưu ma ma nói tiếp: “Ngày này, thái tử điện hạ thường rời cung sớm, cùng bệ hạ leo núi ở ngoài thành, đến tối mới có thể trở về. Sau khi học thư pháp mỗi ngày hai canh giờ, đến khi nghỉ ngơi đã là nửa đêm.

“Hai canh giờ mỗi ngày?”

“Đúng vậy, ta vào cung đã hơn ba mươi năm rồi. Hơn mười năm trước, điện hạ được phong làm thái tử, cho nên ta được điều về Đông cung. Xem ra từ đó về sau, điện hạ hai canh giờ học văn, hai canh giờ luyện võ, chưa bao giờ gián đoạn."

Nguyễn Dao trong lòng tính toán, bốn canh giờ chính là tám giờ, còn có những công việc khác phải giải quyết, kiên trì đã hơn mười năm...

Làm thái tử không phải là một công việc dễ dàng.

Trong lúc nói chuyện, hai người không ngừng tay, đã hứng được rất nhiều sương.

Thời điểm làm việc này không chỉ cần tĩnh tâm còn cần sự kiên nhẫn.

Từng giọt từng giọt, thường là thời gian của tách trà đã trôi qua, sương trong bình vừa mới phủ kín đáy, chóp mũi Nguyễn Dao đã hơi đỏ lên vì lạnh.

Vì vốn dĩ nàng đã trắng trẻo nên da đỏ một chút cũng khiến nàng nổi bật.

Lưu ma ma tỏ vẻ đau khổ nói: "Chuyện này cũng ứng với tình cảnh, ngươi hiện tại là ma ma chủ quản của Đông cung, chú ý một chút là tốt, việc còn lại sẽ có người lo. Thái tử cũng sắp rời giường, ngươi đừng trì hoãn nữa."

Nguyễn Dao tính toán cũng sắp đến giờ, vội vàng đưa bình sứ và thìa bạc cho Lưu ma ma, hơi vén áo choàng lên, bước nhanh về phía nội điện.

Khi nàng tiến vào nội điện, Cố Hạc Hiên vừa mới rời đi.

Hiện tại trong triều lòng người đã thay đổi, tam công chúa vừa mới tới gặp hắn, hắn cũng không thể tiếp tục đóng cửa từ chối tiếp khách. Thái tử cảm thấy chính mình cũng nên “Rất tốt” rồi.

Đối với tin tức này, Cố thái y, người rõ ràng không liên quan gì đến hắn sẽ là thích hợp nhất nói ra nhất.

Đương nhiên, thái tử cũng muốn lấy thêm mấy bình sơn tra hoàn từ Cố Hạc Hiên phòng trường hợp khẩn cấp.

Khi Nguyễn Dao đi vào, Triệu Hoằng đã cởi y phục, chỉ mặc lớp áo trong ngồi trên giường, đợi Nguyễn Dao quay lại giúp hắn mặc y phục.

Trong suốt quá trình, Triệu Hoằng đều nghe được giọng nói dịu dàng của Dao Dao: "Nào, điện hạ, giơ tay lên, cúi đầu xuống... Đúng vậy, duỗi tay dọc theo ống tay áo, giỏi quá."

Điện hạ thì lại bình tĩnh nhận lời khen khích lệ dành cho hài tử ngoan ngoãn, trong lòng thầm nghĩ:

“Giả ngu còn khó hơn làm thái tử nhiều.”

Sau khi súc miệng rửa mặt, hai người cùng nhau ăn sáng, Nguyễn Dao lại kéo hắn ngồi vào bàn.

Sau khi nhìn thấy Tam Bách Thiên trên bàn, Triệu Hoằng trong lòng biết mình suy đoán không sai, “hắn” thật sự không đọc được.

Nguyễn Dao thấy hắn im lặng, tưởng hắn không kiên nhẫn đọc sách nên đặt chiếc bánh hoa hồng vừa mới làm sang một bên, nhẹ giọng nói: “Hôm nay chúng ta học xong bốn mươi tám chữ là có thể ăn.”

Thái tử không nói gì chỉ gật đầu.

Lúc này Triệu Hoằng bất ngờ nhìn thấy trên bàn một mảnh giấy.

Trước đây không có.

Hắn cầm lấy mở ra thì thấy trên đó vẽ một thứ mũm mĩm, cùng với một dải lụa mảnh.

Lúc này, thái tử có chút dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Nguyễn Dao đem chén trà đặt trong tầm tay của Triệu Hoằng , cúi người xem bức tranh, cười nói: “Hôm qua nô tì nghiên cứu rất lâu, nhưng lại không hiểu, điện hạ, ngài vẽ cái gì vậy?"

Triệu Hoằng: "......"

Hắn cũng muốn biết.

Cũng may điện hạ luôn có thể kiềm chế biểu tình, sáng suốt chuyển đề tài: “Dao Dao, ta muốn học.”

Nguyễn Dao rất vui khi thấy sự chăm chỉ học tập của "hài tử" Triệu Hoằng.

Rất nhanh, nàng ngồi xuống bên cạnh Triệu Hoằng giống như ngày hôm qua, sau đó bày ra Tam Tự Kinh với nụ cười như hoa: "Điện hạ, cũng giống như ngày hôm qua, ta nói một câu ngài đọc một câu, được không?"

Triệu Hoằng không có trả lời ngay.

Hắn nhìn chằm chằm vào Nguyễn Dao, hắn có thể nhìn thấy môi nàng đang khép mở, nhưng lại không nghe thấy nàng đang nói gì.

Đây là lần đầu tiên thái tử có một nữ nhân ngồi cạnh mình như thế này.

Trước đây, vì nhân cách ngây thơ và ngu dốt của hắn nên Nguyễn Dao đã đem cả hai nhân cách của hắn thành hài tử mà chăm sóc, Triệu Hoằng đã quen với việc được nàng hầu hạ ăn uống và thay y phục.

Nhưng ngoại trừ cái ôm bất ngờ đó, họ chưa bao giờ thân thiết đến thế.

Cánh tay của hai người đang chạm vào nhau...

Dù xuyên qua quần áo, Triệu Hoằng vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại từ vòng tay này.

Này, này còn thể thống gì!

Hắn cảm thấy mình nên tránh xa, nhưng hắn cũng cảm thấy suy nghĩ của mình quá bẩn thỉu, thực sự là xúc phạm đến sự dịu dàng của nàng.

Chung quy, hắn không đánh bại được bởi sự luyến tiếc không thể giải thích được trong lòng. Điện hạ thẳng lưng, ngồi thẳng, nhìn chằm chằm vào cuốn sách, hơi há miệng, rồi đi theo Nguyễn Dao đọc lại Tam Tự Kinh.

Đột nhiên, hắn cảm thấy cuốn sách vỡ lòng mà hắn đọc một lần đã nhớ bây giờ lại thú vị như vậy.

Lúc này, Nguyễn Dao nghe thấy tiếng cười của hắn, khó hiểu hỏi: "Điện hạ, ngài cười cái gì vậy?"

Triệu Hoằng sửng sốt.

Hắn cười sao?

Hắn đưa tay chạm vào khóe miệng, hình như quả thực đang cười.

Điện hạ có chút khó chịu tránh đi ánh mắt của Nguyễn Dao, nói: “Ta cảm thấy ngươi dạy ta rất tốt.”

Nguyễn Diệu nghe vậy cười nói: “Ta không biết dạy người, chỉ giảng máy móc theo sách vở, đọc lại theo những gì viết trên đó, khi bệ hạ biết nhiều chữ hơn, ngài có thể tự mình đọc.”

Lúc này Triệu Hoằng mới chú ý tới cuốn Kinh Tam Tự trước mặt dày hơn bình thường rất nhiều.

Một trang chỉ có hai ba câu, còn lại đều là lời bình trên văn bản gốc, xen vào rất nhiều ý kiến cá nhân.

Hắn cẩn thận xem qua, cảm thấy rằng viết rất tốt.

Mặc dù đó chỉ là điều mà trẻ em học được nhưng chú giải rất sâu sắc và có thể được nhìn nhận một cách tinh tế.

Triệu Hoằng nhịn không được hỏi: “Cái này là ai viết?” Sợ Nguyễn Dao nghe thấy sơ hở, lại bổ sung: “Ta muốn mấy bản nữa.”

Nguyễn Dao cười nói: “Đây là cuốn sách duy nhất, ca ca nô tì chép cho nô tì, chữ trong đó cũng là do chính ca ca viết.”

Đây là lần đầu tiên Triệu Hoằng nghe Nguyễn Dao nói chuyện gia đình.

Hắn vốn tưởng rằng Nguyễn Dao rất mạnh mẽ, gia đình chắc chắn là xuất thân từ nông dân hoặc nhà luyện võ, nhưng không ngờ rằng nàng xuất thân từ gia đình đọc sách.

Có vẻ như ca ca của Nguyễn Dao khá tài năng.

Nếu như thế, nên vào triều phụng sự mới hợp lẽ thường.

Hắn muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng Nguyễn Dao đã đứng dậy, xắn tay áo mài mực.

Lúc này, thái tử chợt hiểu vì sao mọi người đều khen “Hồng tụ thêm hương thư đồng thư”².

Xác thực là cảnh đẹp ý vui.

Chỉ là tâm trí hắn không thể tập trung được. Ai có thể bình tâm như vại mà đọc sách khi có người khác nhìn chằm chằm chứ?

Nàng so với quyển sách càng thu hút hơn.

Nguyễn Dao không biết thái tử nhìn như hiền lành lương thiện lại có một mớ hỗn độn trong đầu, nàng mài mực xong xuôi, chọn một cây bút lông dễ học thư pháp nhét vào tay Triệu Hoằng, nói: “Điện hạ, hôm nay chúng ta hãy học viết nhé?"

Triệu Hoằng cúi đầu nhìn cây bút, ngẩng đầu nhìn nàng, không nói gì.

Hắn có thể viết, nhưng người kia thì không.

Nhìn bức tranh thảm thiết đến mức nào, hắn nghĩ chữ viết cũng chẳng hay ho hơn chút nào.

Luyện chữ thì nhất định phải luyện, thái tử cũng sẽ không lơi lỏng, hắn cảm thấy hai người ký ức không liên hệ với nhau, nhưng thân thể là cùng người.

Mặc dù bộ não của người kia không hoạt động tốt nhưng trí nhớ cơ thể của hắn chắc chắn sẽ ở đó. Nếu hắn siêng năng hơn, "hắn" có thể tiến bộ nhanh hơn.

Chỉ là không biết người kia viết văn tốt đến mức nào, thái tử không động bút.

Nghĩ nghĩ, Triệu Hoằng nhét bút lại vào trong tay Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao có chút khó hiểu nhìn hắn, sau đó nghe nam nhân nói: “Dao Dao viết trước.”

“ Ngài muốn nô tì viết gì?”

"Cứ viết... viết tên của ta, tên của ngươi."

Nguyễn Dao sau đó nhớ ra rằng sau khi đọc rất lâu, thái tử vẫn không biết hai chữ trong tên của mình.

Mặc dù việc quan chức trong cung tùy tiện ghi tên chủ nhân là vi phạm quy định, nhưng mọi việc phải được ưu tiên, nàng nghĩ rằng thái tử điện hạ nếu sau này nhớ lại cũng sẽ không trách cứ.

Vì thế Nguyễn Dao đi đến trước mặt Triệu Hoằng, nhúng một ít vào mực, đặt lại bút vào tay Triệu Hoằng, trước khi thái tử kịp nói, nàng hơi nghiêng người, nhẹ nhàng đặt tay lên người hắn.

Lòng bàn tay ấm áp, nhưng theo Triệu Hoằng cho rằng nóng như lửa, nóng đến mức vành tai hắn đỏ bừng.

Trong phút chốc, thái tử đã đè nén những lời chưa nói ra của mình.

Nguyễn Dao nắm lấy tay Triệu Hoằng, chậm rãi viết lên giấy: "Chữ này là "Triệu", là họ của điện hạ, chữ này là "Hoằng" là tên của điện hạ.”

Triệu Hoằng theo động tác tay của nàng, không dám dùng chút sức nào, sợ người này nhìn ra sơ hở.

Nguyễn Dao không dám dùng quá nhiều sức để giữ chặt, bây giờ nàng cũng biết sức lực của mình lớn, tốt nhất là cẩn thận đừng làm tổn thương thái tử.

Kết quả là một người viết được nhưng không dám viết, một người có thể cử động nhưng không dám cử động, hai người cùng không dám ra lực, chữ viết cong vẹo, như đang nằm bò ra, không có gân cốt.

Nguyễn Dao không khỏi đỏ mặt: “Nô tì viết chữ khó coi.”

Triệu Hoằng cẩn thận nhìn một chút, một lúc sau mới cong môi lên: "Chữ rất đẹp, rất cứng cáp."

Không ngờ, Nguyễn Dao lại nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.

Mấy ngày nay ở chung với hắn, Nguyễn Dao vốn tưởng rằng nàng đã hiểu rõ hơn về tính tình hiện giờ của thái tử, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy mình vẫn chưa hiểu hết về hắn.

Không hiểu sao nàng có cảm giác rằng vị thái tử này khác với thái tử ngày hôm qua...

Nguyễn Dao không thể nói được điều gì không giống.

Có lẽ...tai của hắn cư nhiên lại đỏ?

Trong vô thức, Nguyễn Dao đưa tay lên dái tai Triệu Hoằng.

Chưa kịp chạm vào, Triệu Hoằng đã quay lại nhìn nàng.

Nguyễn Dao chưa kịp nói chuyện, nam nhân đã chủ động cúi đầu, áp má mình vào lòng bàn tay nàng.

Còn cọ một chút.

Rồi sau đó, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Thái tử im lặng đứng thẳng lên, cầm cây bút trong tay, hít một hơi thật sâu.

Vừa rồi hắn còn hy vọng ký ức trong cơ thể có thể giúp ích, nhưng bây giờ, Triệu Hoằng lại ghét bỏ chuyện này.

Lại lần nữa hành động theo thói quen.

Đều do tiểu ngốc tử kia!

Nguyễn Dao thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười.

Hành động này đích thị là thái tử, chính mình vừa rồi tưởng tượng chuyện không đâu.

Triệu Hoằng nhìn Nguyễn Dao nhếch môi, lửa giận vừa mới nổi lên trong nháy mắt biến mất.

Gặp được nàng có lẽ là điều tốt đẹp duy nhất với hắn trong khoảng thời gian này.

Hai người tiếp tục đọc sách viết chữ, bầu không khí khá hòa hợp.

Bên kia, Cố Hạc Hiên đã nhận được chỉ thị của thái tử, quay trở lại Thái Y viện, báo cáo tình trạng của thái tử đã ổn định còn có cả kết luận mạch đập trình lên cho viện chính.

Viện chính ngay lập tức tự mình đi báo tin vui cho hoàng thượng, cũng không quên cử người đi báo tin tốt cho hoàng hậu.

Khi sứ giả đến nơi thì hoàng hậu đang ở Minh Túy cung, Trần quý phi đang đưa Trịnh lương nhân mới được sủng ái đến để bày tỏ lòng kính trọng với Đổng hoàng hậu.

Hiện tại, Trần quý phi không còn là mỹ nhân khuynh quốc như thời còn trẻ, nhưng nàng vẫn được hoàng thượng sủng ái, trong cung tuyển tú nữ một vụ lại một vụ, nàng lại chưa bao giờ bị hoàng thượng lạnh nhạt.

Trần Quý Phi xưa nay dịu ngoan khiêm tốn, mỗi ngày đều đến thỉnh an thái hậu, hoàng hậu. Ngày qua ngày không hề thiếu sót.

Tuy nhiên, trong mắt Đổng hoàng hậu, Trần quý phi không phải ngoan ngoãn an phận mà rõ ràng là cố ý. Mỗi lần đến đều dẫn theo thê thϊếp mới được sủng ái đến lắc lư trước mặt Đổng hoàng hậu, sợ bà ta sống quá thoải mái.

Bây giờ nhìn vẻ ngoài xinh đẹp trẻ trung của Trịnh lương nhân, Đổng hoàng hậu trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng không khỏi chua chát.

Sau khi nghe được “tin vui” từ các quan trong cung rằng thái tử đã bình phục, Đổng hoàng hậu càng cảm thấy buồn bã hơn.

Nhưng trên mặt bà ta vẫn lộ ra vẻ vui mừng tột độ: "Hoằng nhi khỏe mạnh thật sự là đại hỉ. Phương ma ma, mau ban thưởng.”

Tiểu thái giám đến báo tin vui vẻ nhận phần thưởng, khom lưng lui ra.

Trần quý phi liếc nhìn Đổng hoàng hậu, khóe miệng hơi nhếch nhưng cũng không nói chuyện với bà ta, ngược lại nhìn về phía Trịnh lương nhân, ôn nhu nói: “Hôm nay ra cửa, muội liền nhìn thấy hỉ thước, lúc ấy bổn cung liền nói ngẩng đầu thấy hỉ, nên có chuyện tốt, muội còn không tin.”

Gia tộc của Trịnh lương nhân không có gì nổi bật, tuy vào cung chưa lâu nhưng trên khuôn mặt đã có bộ dáng khôn khéo.

Hiện tại nàng cảm thấy đây là một hỉ sự, hoàng hậu và quý phi đều vui vẻ nên cười nói đùa: "Nương nương nói đúng, là thϊếp ngu dốt."

"Chờ lát nữa chúng ta quay lại xem hỉ tước còn ở đó không.”

"Nếu nó còn ở đó, thϊếp sẽ sai người cho nó ăn thật tốt."

Vừa nói, Trần phi vừa nhìn Đổng hoàng hậu đang bưng chén trà che đi đôi môi run rẩy của mình, nàng mỉm cười đứng dậy, cúi đầu nghiêm túc, thành khẩn nói: "Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, thái tử hiện giờ bệnh nặng đã khỏi, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng cho tốt tất sẽ phúc thọ an khang, sống lâu trăm tuổi, cùng nương nương mẫu từ tử hiếu, chắc chắn sẽ khiến người khác ghen tị."

********

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Quý Phi: Cao thủ dùng thành ngữ đã online.

Nguyễn Dao : Mỗi ngày học tám tiếng, kiên trì hơn mười năm... Điện hạ thật sự rất lợi hại.

Thái tử: Vâng. (Được khen nhưng không nói gì)

Tiểu thái tử: Ừ! (Mọi điều Dao Dao nói đều đúng)

Chú thích:

1. Thượng phẩm là thiên thủy, là loại nước mưa và nước từ tuyết, kết cấu nhẹ và chứa ít tạp chất, thích hợp nhất để pha trà và có thể tỏa ra mùi thơm của trà xanh. Hạ phẩm là nước ngầm, bao gồm nước sông, nước suối, nước giếng trên mặt đất. Tuy nhiên, thời xưa đã ít ô nhiễm hơn. Ngày nay, nước từ trời và đất không thể dễ dàng uống được. Sức khỏe là quan trọng. Lời editor: Mình thấy trong truyện để 3 loại, nhưng chú thích tác giả chỉ nêu 2, bạn nào biết có thể giải thích giúp mình nha, cảm ơn rất nhiều ạ.

2. Hồng tụ thêm hương thư đồng thư: Tịch Bội Lan, nhà Thanh viết trong "Thọ giản trai tiên sinh".