Nguyễn Dao hỏi kỹ tiểu thái tử, chỉ vào thư pháp và tranh vẽ treo trong phòng cho hắn xem, thấy Triệu Hoằng đều là lắc đầu, Nguyễn Dao không thể không thừa nhận, hắn không biết chữ.
Ngẫm lại cũng đúng, thái tử trước đây còn không nhớ tên của chính mình, coi mỗi chiếc bánh bao như bảo bối, không biết chữ cũng có lẽ là di chứng.
Nhưng này thực sự khó giải quyết.
Những thứ khác có thể dễ dàng lừa người khác, nhưng nếu thái tử dốt đặc cán mai thì không thể lý giải được.
Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Dao cảm thấy tự mình dạy dỗ hắn là an toàn nhất.
Vẫn chưa quá muộn, càng sớm càng tốt.
Nguyễn Dao lập tức tìm sách thích hợp ở nội điện, nhưng trên giá sách của thái tử phần lớn đều thâm thúy, có một số được đặt trong hộp gỗ, nàng không mở ra được.
May mắn thay, nàng có mang theo Tam Bách Thiên, ba cuốn sách này đều do ca ca của Nguyễn Dao sao chép, không những có nguyên bản mà còn có ghi chép chú thích và lý giải cặn kẽ. Hiện tại là loại sách thích hợp nhất.
Vì vậy sau khi ăn sáng xong, Nguyễn Dao lấy sách ra, mời tiểu thái tử ngồi vào bàn. Nàng trải sách ra và nói: “Điện hạ, hôm nay chúng ta bắt đầu học chữ nhé.”
Tiểu thái tử luôn gật đầu đồng ý với những gì Nguyễn Dao nói, nhưng hắn không hiểu ý nghĩa của việc học chữ.
Sau khi Nguyễn Dao chỉ vào từng chữ trong sách, đọc cho hắn nghe, ánh mắt của Triệu Hoằng chẳng mấy chốc trở nên kém minh mẫn hơn trước.
Thật nhàm chán.
Nguyễn Dao suy nghĩ cả đêm, tiểu thái tử xoa xoa mắt.
Sau khi đọc xong một trang, hắn bắt đầu ngáp.
Tiếp tục đọc xong trang khác, hắn cảm thấy buồn ngủ.
Khi Nguyễn Dao tới xem hắn, nàng thấy tiểu thái tử điện hạ đã ôm cằm, đầu gật gà gật gù, đôi mắt ngáp dài có chút ngấn nước.
Như sương mù mênh mông, rất đẹp.
Rất nhanh, Nguyễn Dao đã thoát khỏi sự cám dỗ của sắc đẹp, đưa tay đỡ tiểu thái tử đang chuẩn bị nằm duỗi người lên bàn, nói với hắn: “ Điện hạ nhất định phải học, điện hạ ... Như vầy đi, điện hạ nhớ kỹ hai mươi kí tự, nô tì giữa trưa liền mang lên cho điện hạ thêm đồ ăn, được không?”
Đáng tiếc, điều này còn chưa đủ để khiến Triệu Hoằng gật đầu.
Hắn không muốn đọc, hắn muốn ngủ.
Nhưng tiểu thái tử chưa kịp nói chuyện, Nguyễn Dao thấy tay đang đỡ hắn có chút mỏi, đành ngồi cạnh Triệu Hoằng, dựa sát vào hắn, tránh cho hắn vô tình ngã xuống bàn.
Khi tiểu thái tử ngửi thấy mùi hương ngọt ngào quen thuộc của nàng, hắn lập tức trở nên sảng khoái, không còn buồn ngủ nữa.
Triệu Hoằng không những không buồn ngủ mà còn vô cùng cao hứng, vui sướиɠ nhìn Nguyễn Dao.
Nguyên lai biết chữ là như vậy.
Thật thú vị.
Nhìn thấy tiểu thái tử vui vẻ, Nguyễn Dao thở dài một hơi, chỉ vào chữ trong sách, đọc cho hắn nghe một câu, sau đó đọc chú thích do Nguyễn Đại Lang viết bên cạnh để giảng giải.
Triệu Hoằng liền đi theo xem, nhưng nhìn nhìn, hắn liền trộm nhìn Nguyễn Dao.
Bên tai là giọng nói nhẹ nhàng của nữ nhân, nhưng vào tai tiểu thái tử, nó lại chuyển thành:
Nàng ấy trông rất đẹp.
Lúc này Nguyễn Dao đưa tay đẩy hắn: "Điện hạ, đọc đi."
Tiểu thái tử chớp mắt: "Đọc cái gì?"
Nguyễn Dao biết hắn suy nghĩ đơn giản nên cười dỗ dành: “Những gì nghe được đều kể lại, như vậy mới có ấn tượng.”
Tiểu thái tử "Ồ" một tiếng, sau đó thành thật nói đi nói lại điều mình vừa nghe: "Dao Dao thật đẹp."
Nguyễn Dao sửng sốt một lát, rồi sau đó cười rộ lên, chịu đựng không đem câu "Thật ngoan" nói ra, mà chỉ nói: "Điện hạ cũng rất đẹp."
Tiểu thái tử vui vẻ gật đầu rồi cúi đầu đọc.
Suốt ngày chỉ nhìn chằm chằm vào cuốn sách cũng không tốt, Nguyễn Dao để tiểu thái tử ở trong phòng nghỉ ngơi, Nguyễn Dao đi về phía tiền sảnh.
Mấy ngày nay, nàng không chỉ chăm sóc Triệu Hoằng còn được Lai Hỉ giúp đỡ, biết rõ các nữ quan trong nội điện nên làm gì.
Muốn làm một nữ quan quản sự, không đơn thuần chỉ ra uy trước mặt người khác mà còn phải làm nhiều thứ rất vất vả.
Bát cục và tứ quan phải quen thuộc, cung nhân ở mỗi nơi trong cung phải nắm rõ trong lòng bàn tay, mỗi đầu tháng phải đi lãnh tiền tiêu hàng tháng của Đông cung. Mà số tiền này vừa bạc vừa đồng, làm sao để cân bạc chính xác, rồi đổi tiền đồng không thừa không thiếu? Mặc dù có cung nhân chuyên trách làm việc đó, nhưng hiện tại Nguyễn Dao đang phụ trách Đông cung, ít nhất phải hiểu được những điều này mới có thể quản lý sổ sách, không để bị người khác qua mặt.
Hôm nay Nguyễn Dao đi lấy sổ sách về xem xét kỹ càng.
Lai Hỉ đi theo nàng, vẩy vẩy phất trần, nhẹ giọng nói: “Điền ma ma trước đây cắt xén không ít, sổ sách cũng rối tung lên. Thời điểm này tỷ tỷ cần lưu ý nhiều hơn, sơ ý một chút khó tránh thu hút những kẻ thích gây khó dễ cho người khác."
Nguyễn Dao liếc nhìn sổ sách trong tay, nhẹ giọng nói: “Điền ma ma còn ở Hoán Y Cục à?”
Lai Hỉ gật đầu.
Nguyễn Dao gật đầu nói: "Đã như vậy, nếu có người thắc mắc vấn đề gì, chỉ cần đi đến chỗ Điền ma ma cẩn thận hỏi một chút, ta không nghĩ điện hạ sẽ ngăn cản người."
Nàng nói đều là xuất phát từ tận đáy lòng.
Nguyễn Dao không biết gì về chuyện trước đó nên không có cách nào giải quyết được. Huống hồ đề cập đến tiền bạc, không thể chỉ nói suông.
Nếu là Điền ma ma làm, vậy thì đi hỏi Điền ma ma rõ ràng, cửa lớn Hoán Y Cục không đóng, muốn đi liền đi.
Nhưng nghe vào tai của Lai Hỉ lại có ý tứ khác.
Theo quan điểm của Nguyễn Dao, Điền ma ma đã yêu cầu tự mình rời đi, nhưng những gì Lai Hỉ nghe được là bởi vì thái tử biết về chuyện rách nát trước đây của Điền ma ma, nên ném bà ta ra khỏi Đông cung.
Hiện tại lời nói của Nguyễn Dao nghe có vẻ hoà khí, kỳ thật thứ nhất chỉ ra thái tử điện hạ đối nàng giữ gìn, thứ hai nói rõ mọi người phải biết giữ mình chặt chút, bằng không, Điền ma ma hôm nay sẽ là tương lai của bọn họ.
Cao thâm, thực sự cao thâm!
Lai Hỉ kinh ngạc nhìn Nguyễn Dao, sau đó mỉm cười đồng ý, thầm nghĩ mình quả thực đã đi theo đúng người.
Nguyễn Dao chậm rãi đi về phía trước, đến nội điện, Lai Hỉ không đi theo nữa. Vừa định bước vào, nàng lơ đãng nhìn thấy dưới tàng cây có một bụi hoa cúc.
Vào mùa thu, những bông hoa này sẽ nở rộ, tụ lại với nhau xem cũng thấy náo nhiệt.
Những hoa cỏ trân quý tất nhiên không thể hái xuống, nhưng đám hoa cúc này trông vừa tươi sáng vừa có linh khí.
Nguyễn Dao ngồi xổm xuống, chọn vài cuốn, chuẩn bị quay về làm thành thẻ kẹp sách cho tiểu thái tử.
Vốn là chuyện nhỏ, nhưng Lai Hỉ đã đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm bụi hoa cúc rất lâu.
Tiểu thái giám đi theo hắn cũng tò mò nhìn sang, sau đó trở nên khá khó hiểu: “Công công, đám cỏ dại này có gì thú vị? Nếu nhìn vướng mắt, lát nữa chúng ta sẽ cử người đến dọn dẹp. "
Lai Hỉ cầm lấy cây phất trần nhẹ nhàng gõ nhẹ hắn: "Tiểu tử ngốc, ngươi biết cái gì? Loại cỏ dại này tuy không đáng tiền nhưng được Nguyễn nữ quan nhìn tới, cho dù là tầm thường cũng không được nhổ bỏ. Cứ ở đang nhìn một lát."
Tiểu thái giám vẫn chưa hiểu ý của hắn.
Nhưng chẳng bao lâu sau, tiểu thái giám nhìn thấy vài cung nữ chạy tới, ngươi một đóa ta một đoá hái được không ít, sau đó gắn lên trâm cài xem như bảo bối.
Điều này làm cho tiểu thái giám sửng sốt, sau đó kêu lên: "Lai công công nói đúng thật."
Lai Hỉ vốn biết những người đó đang nghĩ gì, đơn giản là nhìn Nguyễn Dao trèo lên cành cao, liền muốn tự mình thử một lần.
Lai Hỉ lắc đầu, dùng bộ dáng ông cụ non nói: "Người không thành thật luôn quá nhiều."
Nguyễn Dao không biết bên ngoài náo nhiệt như thế nào, khi vào cung, trước tiên nàng cất sổ sách đi, sau đó dùng giấy ép những bông hoa đã hái xong, đặt lên bàn trước cửa sổ, chờ mấy ngày nữa gió hong khô mới dùng tốt.
Sau khi dọn dẹp xong, nàng tiếp tục dạy tiểu thái tử đọc.
Đây là ưu tiên hàng đầu, không thể xem nhẹ.
Nhưng chẳng bao lâu, Nguyễn Dao phát hiện ra rằng tiểu thái tử tuy mất trí nhớ, tính tình đơn thuần như nước nhưng không hề ngu ngốc, ngược lại Triệu Hoằng có trí nhớ thực tốt, học cái gì cũng nhanh.
Ngoài ra, chỉ cần có Nguyễn Dao ở bên cạnh, hắn sẽ cẩn thận và nghiêm túc, chỉ trong một ngày hắn đã ghi nhớ rất nhiều từ.
Buổi tối, Nguyễn Dao chỉ vào chữ trên sách, hỏi hắn: “Đây là chữ gì?”
Tiểu thái tử ngoan ngoãn ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, trước tiên nhìn chăm chú đầu ngón tay trắng nõn của Nguyễn Dao, sau đó nhìn vào cuốn sách, đáp: “Đệ.”
"Còn cái này thì sao?"
"Biết."
Nguyễn Dao thấy hắn nghiêm túc mà vui mừng, cũng tự hào vì có một học sinh thông minh ở đây, không tiếc lời khen ngợi: “Điện hạ thật lợi hại, không thẹn với câu "Ngoạ long phượng sồ"."
Tiểu thái tử lập tức cao hứng, sau đó lại có chút tò mò: "Dao Dao, thế nào là "Ngoạ long phượng sồ" ?"
"Đây là nói đến nhân tài đặc biệt ưu tú thì chính là rồng phượng."
"Ăn ngon không?"
Nguyễn Dao cười nói: “Không phải đồ ăn…” Nhưng nếu bảo nàng miêu tả thì nàng cũng không miêu tả được, cũng không thể tùy tiện nói vài câu , nghĩ nghĩ nói: "Điện hạ đến đây xem." Nói xong, Nguyễn Dao kéo theo Triệu Hoằng, rời khỏi phòng, đi về phía tây Đông cung.
Trên đường đi, tiểu thái tử nhìn xuống bàn tay hai người nắm tay, tựa hồ như đang nghiên cứu, vì sao đều là tay, tay Dao Dao lại trắng hơn tay mình như vậy?
Đến khi dừng bước, hắn vừa nhìn lên mới nhận ra mình đã lên trên gác mái.
Từ nơi này, tuy không thể nhìn thấy toàn cảnh hoàng thành, nhưng có thể nhìn thấy bức từng thành phía xa.
Trước kia ngày nào Nguyễn Dao cũng dọn dẹp ở đây nên rất quen thuộc.
Vây thủy vì đế văn, cẩm thạch trắng vì cái bệ¹, rồng phượng nổi bật trên phù điêu. Sắc thái diễm lệ dưới ánh hoàng hôn càng lòng người xao xuyến.
Nàng chỉ vào Triệu Hoằng nói: “Đó là long phượng.”
Tiểu thái tử nhìn qua, rồi ánh mắt phá lệ chuyên chú.
Nguyễn Dao thấy vậy, hỏi: “Điện hạ đang nhìn cái gì?”
Tiểu thái tử mấp máy miệng, nhẹ giọng nói: "Dao Dao, đẹp quá."
Nguyễn Dao cười nói: “Tay nghề của thợ thủ công trong cung luôn rất tốt.”
Tiểu thái tử quay lại nhìn nàng: “Ta muốn lấy một cái đặt ở trong phòng.”
Bình thường Nguyễn Dao luôn thuận theo hắn, nhưng lần này nàng thực sự không thể gật đầu, chỉ có thể dỗ dành: “Điện hạ yên tâm, không phải đồ đẹp đều sẽ mang về đâu.”
Tiểu hoàng tử suy nghĩ một chút, cảm thấy Nguyễn Diệu nói có lý.
Và trong lòng hắn, Dao Dao là đẹp nhất.
Bây giờ điều tốt nhất đã thuộc về hắn, phần còn lại không thành vấn đề.
Thế rồi tiểu thái tử nảy ra một chủ ý.
Chính mình vừa mới bắt đầu học biết chữ đã là nhân trung long phượng, Dao Dao đã đọc sách lâu như vậy, nàng chính là…… Đại đại long phượng!
Hơn nữa, Dao Dao còn nghiêm túc dạy dỗ hắn, hắn cũng nên tự mình làm việc gì đó mới được.
Nếu không thể chuyển bức tường đó vào Đông cung, hắn chỉ cần tự vẽ một cái là được.
Vẽ xong sẽ tặng cho Dao Dao, thật tốt.
Thế là sau khi trở vào tẩm cung, tiểu thái tử trải tờ giấy ra, cầm lấy cây bút, vảy mấy cái nhưng không ra được gì.
Nguyễn Dao vội vàng tiến tới, mài thêm mực rồi hỏi: “ Điện hạ muốn viết gì?” Rõ ràng vừa rồi không biết viết, bây giờ lại muốn viết gì đó?
Tiến độ cũng quá nhanh đi.
Triệu Hoằng chỉ cười không nói gì, đợi mực đã chuẩn bị xong, hắn tùy ý nhúng một ít mực, bắt đầu hưng phấn vẽ.
Vốn dĩ Nguyễn Dao chỉ ở bên cạnh quan sát, nhưng nàng nhìn thấy tiểu thái tử liền thấy căng thẳng, liền ngồi trên ghế đọc sổ sách, để tiểu thái tử muốn làm gì thì làm.
Hài tử chẳng phải đều thích tự do thể hiện cá tính sao?
Về việc mực có làm ố quần áo của tiểu thái tử hay không...
Tủ quần áo đồ sộ nằm ở đó, Nguyễn Dao cũng không hề lo lắng chút nào.
Khi bức tranh vẽ xong, tiểu thái tử phồng má thổi khô mực, thần bí gấp bức tranh lại, vui vẻ đưa cho Nguyễn Dao.
Nguyễn Dao không hiểu ý hắn, muốn hỏi nhưng nhìn thấy vết mực trên người tiểu thái tử, nàng vội vàng đi lấy y phục cho hắn thay, lại mang nước ấm tới, sau một hồi loay hoay mới để hắn an ổn nằm xuống giường.
Tiểu thái tử đọc sách cả ngày, vừa chạm vào gối đã thấy mệt rồi.
Nguyễn Dao bị bỏ lại một mình ngồi trên ghế, dưới ánh trăng nhìn tuyệt tác của tiểu thái tử trước mặt, vẻ mặt ngơ ngác.
Bên trên có một cái béo lùn chắc nịch, một cái thon dài.
Đây là… Tiểu kê ăn trùng đồ? (*Gà ăn giun)
*******
Tác giả có lời muốn nói:
Phượng:???
Rồng: Ngươi tốt xấu gì cũng là chim, còn ta thì sao? Giống loài cũng thay đổi!
…
*Ta quá khó khăn*