Độc Sủng Đông Cung

Chương 13: Bánh chưng đường

Lúc Cố Hạc Hiên đi vào, điện hạ còn đang nhai kẹo, tay kia cầm bút vẽ gì đó trên giấy.

Giống như đang viết chữ, lại cũng giống đang vẽ tranh.

Thật sự rất khó để khử hết mùi của viên sơn tra nên Triệu Hoằng đã dùng đường để che đi.

Nhìn thấy Cố Hạc Hiên đi tới, Triệu Hoằng mặt không thay đổi lật ngược tờ giấy lại, sau đó nói: "Cố khanh, ngồi đi."

Cố Hạc Hiên hành lễ, cố gắng không để ý đến thanh kẹo trong tay điện hạ, trầm giọng hỏi: "Hai ngày nay ngài thế nào?"

"Không sao, nhưng Dao Dao ngủ hơi nhiều một chút."

Tuy rằng hiện giờ người nhiều chuyện nhiều, nhưng Triệu Hoằng cảm thấy việc Nguyễn Dao ngủ tổng cộng năm sáu tiếng, thậm chí còn chợp mắt vào ban đêm thực sự là không bình thường.

Cố Hạc Hiên ấm áp trả lời: "Nghe nói Nguyễn nữ quan trước đó té xuống giếng, bị đập đầu. Bởi vì Thái Y Viện không chữa trị cho cung nhân, thuốc nữ quan uống đều là thuốc kê sẵn."

Triệu Hoằng cũng biết, đa số cung nhân khi bị bệnh đều phải tự chăm sóc mình, trừ khi rất có thể diện, được chủ tử ân điển, bằng không thì họ khi bị bệnh đều mặc cho số phận.

Chỉ là thái tử trước đó không biết rằng Nguyễn Dao trông có vẻ khỏe mạnh nhưng thực chất lại có bệnh.

Hắn cau mày, giọng nói trở nên u ám hơn nhiều: "Đơn thuốc này có đáng tin cậy không?"

Cố Hạc Hiên có thể nhìn ra Triệu Hoằng rất coi trọng Nguyễn Dao, lập tức trả lời: "Vi thần đã xem qua đơn thuốc mà Nguyễn nữ quan sử dụng, trong đó có một số loại thuốc có thể an thần, khiến người ta ngủ nhiều hơn, đối với tĩnh dưỡng thân thể cũng có chỗ tốt."

"Sao lại rơi xuống giếng?"

“Hình như có quan hệ với một thái giám họ Vi, mặt khác thì không biết.”

Triệu Hoằng không nói nữa, đầu ngón tay gõ gõ lên bàn, một lúc sau mới nói: " Tra cho kỹ, nhất định phải tìm ra hung thủ, dù sống hay chết."

Cố Hạc Hiên nói: "Vi thần đã rõ."

Sau đó Triệu Hoằng nhìn về phía cửa nội điện, dùng giọng nói nhẹ nhàng hiếm có nói: “Nàng ấy thật sự rất chăm chỉ.”

Nghe vậy, Cố Hạc Hiên mỉm cười nói: "Nguyễn nữ quan vất vả, điện hạ... cũng đã vất vả."

Triệu Hoằng vẻ mặt bình tĩnh đặt kẹo Quan Đông sang một bên.

Cố Hạc Hiên muốn cười, nhưng lại nhịn xuống, ngồi thẳng dậy nói: "Hoàng hậu hai ngày nay không triệu kiến Đổng gia, mà là phái người đi chọn một ít cung nhân có nhan sắc tươi sáng xinh xắn."

Những lời này vừa nói ra, thái tử điện hạ liền biết hoàng hậu đang có ý đồ gì.

Nhìn thấy bên cạnh hắn có một nữ nhân xinh đẹp, liền bắt đầu nghĩ đến việc dẫn hắn đi lạc đường.

Lại không biết, Dao Dao tâm tư đơn thuần, đám người yêu diễm xua nịnh đó sao có thể so sánh.

Mối quan hệ giữa họ trong như nước, sáng như gương, không hề có một chút vết nhơ nào, e rằng tâm nguyện của hoàng hậu sẽ trở nên vô ích.

Trong lòng cười nhạt một tiếng, Triệu Hoằng trên mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng, chỉ nói: "Không sao, tùy bà ta đi."

Cố Hạc Hiên đáp lại, sau đó nói: "Thuận tử ngày hôm qua tới đây, hình như muốn giao cái gì đó, Nguyễn nữ quan mang vào. Điện hạ, ngài xem xem có phải là Nguyễn nữ quan giấu không..." Đột nhiên cảm nhận được tầm mắt của Triệu Hoằng lướt qua, Cố Hạc Hiên Thái y lập tức đổi ý, "Hẳn là Nguyễn nữ quan muốn cất giữ cẩn thận."

Triệu Hoằng vẻ mặt bình tĩnh nhìn quanh phòng, rất nhanh liền nhìn thấy chiếc hộp gỗ bọc vải trên kệ.

Hắn lấy chiếc hộp gỗ xuống, mở ra thì thấy bên trong có mấy mảnh giấy mỏng, mặt trên đều là những phương thuốc dưỡng thân thuận khí.

Điều này làm cho sắc mặt của điện hạ hoà hoãn một chút.

Trương đại nhân là thái phó của thái tử, tuy có chút cổ hủ nhưng từ trước đến nay luôn đối xử tốt với Triệu Hoằng, vì hắn mà trù tính khắp nơi.

Điện hạ cẩn thận đóng hộp lại, cất vào chỗ cũ rồi nói: “Gần đây không tiện, mấy ngày nữa ta còn phải mời Trương đại nhân vào cung, có nhiều chuyện muốn cùng ngài thương nghị. "

Cố Hạc Hiên đáp lại, ghi nhớ trong lòng.

Lúc này Nguyễn Dao bước nhanh vào.

Cố Hạc Hiên rất có nhãn lực, lập tức đứng dậy rời đi.

Sau khi Cố thái y đi rồi, Nguyễn Dao liền tới đỡ Triệu Hoằng đứng dậy, sau đó giúp hắn cởϊ áσ ra, đưa cho anh một chiếc khác để mặc vào.

Triệu Hoằng duỗi tay, để cho nàng bài bố, nhưng thỉnh thoảng nghiêng đầu, lông mày cứng ngắc lộ ra chút bất lực.

Trước đây để nàng hầu hạ ăn uống thì cũng thôi, nhưng bây giờ bị nàng cởi y phục mà hắn vẫn có thể tâm bình khí hoà.

Thói quen quả nhiên thực đáng sợ.

May là bọn họ trong như nước sáng như gương.

Nguyễn Dao không ngẩng đầu lên, chỉ lấy phất trần giúp hắn vuốt phẳng quần áo, nhẹ giọng nói: “Tam công chúa, Túc đại tiểu thư và Túc tứ thiếu gia đều ở đây, điện hạ đừng sợ, ta nghe nói tam công chúa là người ôn hòa nhất, không cần lo lắng."

Điện hạ “Ừ” nhẹ một tiếng, nhưng trong lòng lại lắc đầu.

Ôn hoà?

Từ này chưa bao giờ liên quan với tam hoàng muội.

Bởi vì từ nhỏ đã được cưng chiều nên tam công chúa Triệu Lệnh Dung là công chúa ngang ngược nhất trong các công chúa, trên đời hiếm có người nào có thể khiến nàng sợ hãi.

May mắn thay, thái tử là một trong những người này.

Khi còn nhỏ, chỉ cần Triệu Hoằng tỏ ra lạnh lùng, tiểu tam công chúa sẽ sợ đến mức bật khóc.

Đây có lẽ là một trong ít chuyện xưa mà nàng ta nghĩ đến đã thấy kinh hãi.

Lúc này Triệu Hoằng đương nhiên không lo lắng tam công chúa sẽ nhìn ra cái gì, nhưng Nguyễn Dao lại có chút bất an.

Nàng đã sớm đứng canh cửa, môi hơi mím lại.

Lai Hỉ ở một bên thấy được, cho rằng Nguyễn Dao có chút bất an khi sắp gặp quý nhân, liền nhẹ giọng nói: “Tam công chúa cũng không phải là người khó tính, Túc đại tiểu thư tuy không giống người bình thường nhưng cũng là một người tốt bụng, Nguyễn tỷ tỷ không cần lo lắng."

Nghe vậy, Nguyễn Dao định thần lại một chút. Khi tam công chúa đến, Nguyễn Dao hành lễ thuần thục, động tác chuẩn mực uyển chuyển, không có chút sai sót nào.

Vốn tưởng tam công chúa sẽ trực tiếp đi gặp thái tử, không ngờ nàng lại đứng im trước mặt Nguyễn Dao.

Sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: "Nhìn mặt ngươi rất lạ."

Nguyễn Dao lễ phép trả lời: "Nô tì vừa mới được điều đến đây không lâu."

Tam công chúa quay đầu nhìn nàng, sau đó trên môi nhếch lên nụ cười: "Giọng nói thật dễ nghe, bộ dáng cũng thật xinh đẹp. Hoàng huynh thật may mắn."

Nguyễn Dao nghe vậy hơi giật mình, nhưng Túc đại tiểu thư bên cạnh lại không hề ngạc nhiên.

Tam công chúa ngang ngược, lại được mẹ sủng ái nên không ai dám xúc phạm nàng. Hầu hết đều cố gắng hết sức để lấy lòng nàng.

Nhưng nàng luôn có cách hành xử của riêng mình, đừng nói là quý nữ bình thường, ngay cả công chúa, quận chúa cũng hiếm khi có thể ở trước mặt nàng mà lấy lòng.

Tuy nhiên, tam công chúa lại trở thành bạn của Túc đại tiểu thư.

Mọi người đều nói tam công chúa nhìn Túc đại tiểu thư bằng con mắt khác vì mẫu phi và Túc Hầu phu nhân Trần thị là chị em ruột.

Nhưng bản thân Túc đại tiểu thư cũng biết Lệnh Dung công chúa vui vẻ chơi cùng mình, chỉ vì nàng xinh đẹp, tam công chúa nhìn thuận mắt nên phá lệ có hảo cảm với nàng.

Bây giờ đối tốt với Nguyễn nữ quan, chắc hẳn tam công chúa đã phải lòng vẻ ngoài của nữ quan này.

Tuy nhiên, tam công chúa cũng không ở lại lâu mà nhanh chóng đi về phía nội điện.

Nguyễn Dao muốn đi theo, nhưng tam công chúa quay người đóng cửa lại, Nguyễn Dao không mở cửa đi theo được nên đứng ở bên ngoài, lấy lại bình tĩnh, quay lại nhìn Túc đại tiểu thư và Túc tứ công tử.

Trước đây chỉ nhìn từ xa, nhưng bây giờ nhìn gần, Nguyễn Dao không khỏi thầm khen ngợi.

Túc đại tiểu thư có khuôn mặt tú lệ, khí chất dịu dàng, đặc biệt là đôi mắt biết cười, chỉ cần nhìn vào cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Nhưng sau đó Nguyễn Dao nhìn thấy búi tóc của Túc đại tiểu thư không giống những cô gái bình thường, thay vào đó nàng đội một chiếc mão đơn giản, đeo một sợi dây chuyền ngọc bích có hoa văn kim ngân.

Ở Đại Tề, đây là món đồ mà chỉ những phụ nữ không lập gia đình mới mặc. Dù chưa thụ giới (xuất gia), nhưng sau này họ sẽ trở thành Phật tử hoặc theo Đạo gia.

Nguyễn Dao nhận ra điều đó vì khi nàng mới bị tuyển vào cung, phụ mẫu lo lắng nàng vào cung trôi qua không tốt, từng nghĩ đến việc thà để nữ nhi đến đạo quan nương tựa, sau đó để nàng ở nhà thủ tiết cả đời còn hơn.

Chung quy hoàng mệnh khó trái, hơn nữa số tiền đút lót cho quan gia quá nhiều, rốt cuộc mọi dự tính đều không thành.

Hiện giờ thế nhưng thật sự gặp được.

Nguyễn Dao khá bất ngờ vì nàng cảm thấy Túc đại tiểu thư quản thực không giống người bình thường như lời Lai Hỉ nói.

Túc Uẩn tuy còn nhỏ nhưng đường nét lại sáng sủa, đoan chính, lớn lên có thể thấy được hắn sẽ tao nhã, tuấn tú đến mức nào.

Nguyễn Dao không chút dấu vết nhìn tay chân của tiểu tử này, tựa hồ muốn xem tiểu tử mập mạp này làm sao có thể luyện ra bản lĩnh bắn cung múa thương.

Tuy nhiên, trên mặt nàng không có biểu hiện gì, nàng chỉ chào hỏi Túc đại cô nương rồi dẫn họ đến chỗ khác ngồi nghỉ ngơi.

Sau đó, không còn động tĩnh gì nữa.

Túc đại cô nương tính tình có vẻ trầm lặng, nói là ngồi im thật sự ngồi im.

Thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt Nguyễn Dao, nàng chỉ cười nhẹ, trông rất ôn hoà.

Đều nói Tể tướng là quan tam phẩm chức cao vọng trọng, thực ra trong Đông Cung này cũng chỉ là tôi tớ của trữ quân. Nguyễn Dao bây giờ nắm chức quản sự nội điện, quyền hạn không lớn không nhỏ, coi như là người có phẩm cấp.

Nàng quyết định khách sáo với tỷ muội Túc gia một chút, suy cho cùng giúp người là chuyện tốt.

Túc Uẩn là người hoạt bát, nhưng nhìn trái nhìn phải một hồi cũng không có ý định nói chuyện.

Nguyễn Dao chỉ đứng sang một bên, thần sắc thản nhiên nhìn chiếc bếp đất nung nhỏ đang đun nước.

Qua một lát, trong đại sảnh yên tĩnh vang lên một giọng nói của một đứa trẻ: "A tỷ, đệ muốn ăn."

Túc tứ thiếu gia bây giờ chỉ mới bốn hoặc năm tuổi. Cậu trông mũm mĩm, nhìn thoáng qua là có thể biết là người được nuôi dưỡng rất tốt.

Đôi mắt đen của cậu cứ nhìn chằm chằm vào dĩa bánh chưng đường trên bàn.

Bánh chưng đường trong đĩa là do Nguyễn Dao mang theo cùng với kẹo Quan Đông lúc trước, vị quá đắng, nên nàng nghĩ đến việc kết hợp chúng với nhau.

Chiếc bánh chưng đường này trông trong suốt như pha lê, giống màu hổ phách, có thể nhìn thấy hạt thông được bọc bên trong, khá đẹp mắt.

Túc Uẩn đã nhìn chằm chằm nàng từ khi nàng vào phòng, Nguyễn Dao vẫn kiên trì cho đến bây giờ, cuối cùng nàng không nhịn được nữa, tay nàng nâng khuôn mặt bánh bao của cậu nhóc đang cầu xin trước mắt.

Nguyễn Dao cảm thấy điều này là bình thường.

Trẻ con thích ăn uống, hơn nữa đứa bé này cũng không phải người bình thường. Trong tương lai chính là kẻ đầu đội trời chân đạp đất.

Nếu thế, sớm một chút hối lộ… Không, là sớm một chút làm thân Túc Uẩn, tương lai cũng có lợi.

Nhưng Nguyễn Dao còn chưa kịp ra tay, Túc đại tiểu thư đã bế cục thịt béo lên, đặt vào lòng, đưa tay sờ trán cậu: "Tứ nhi, trước đó tỷ tỷ ta đã nói với đệ cái gì, đệ đều đã quên?”

Túc Uẩn ngọt ngào trả lời: "Đệ không quên, tỷ tỷ nói đệ phải nghe lời, ngoan ngoãn không được ăn bậy."

Túc đại tiểu thư không nói gì, chỉ nhướn mày.

Sau đó Túc Uẩn tiếp tục nói: "Nhưng ở chỗ dì, tứ nhi có thể ăn."

Cậu có đạo lý của riêng mình.

Nếu có thể ăn ở chỗ Trần quý phi thì ở đây cũng có thể ăn được.

Túc đại tiểu thư nhất thời không nói nên lời.

Kỳ thực không cho ăn bậy là vì muốn tốt cho đệ đệ, trong cung không thể so được với ở nhà, chỗ nào cũng phải cẩn thận.

Không phải lo lắng bị người hãm hại, mà là trong cung lễ nghi, quy củ rất nhiều, lại có rất nhiều người hỗn tạp, vẫn là theo đúng khuôn phép mới ổn thỏa.

Hôm qua ở chỗ Trần quý phi không quá câu nệ bởi dù sao cũng là dì của mình, xưa nay thân cận, Trần quý phi cho tiểu đệ kẹo nàng cũng không tiện từ chối.

Nhưng nơi này là Đông Cung, thái tử điện hạ từ trước đến nay đều là người nghiêm túc đoan chính, lúc này Túc đại tiểu thư không thể dung túng đệ đệ.

Đặc biệt, Túc đại tiểu thư biết tính tình của đệ đệ mình, có mùng một liền muốn có mười lăm, lúc này gật đầu cho đường, sau này cậu đòi thứ khác lại đau đầu.

Nhưng Nguyễn Dao ở ngay bên cạnh nàng, cho nên có một số chuyện nàng không thể nói rõ ràng. Tuy Túc đại tiểu thư đã lập chí là người không thuộc ngũ hành, nhưng nàng vẫn chưa thụ giới, không tránh khỏi những suy nghĩ băn khoăn của người thường, vậy nên nàng chỉ có thể nói một cách mơ hồ: “Đây là đồ của người khác.”

Túc Uẩn chớp chớp mắt, vỗ tay: "Đệ sẽ viết một tờ giấy để lại."

Túc đại tiểu thư sửng sốt: "Cái gì?"

Túc Uẩn tuy còn nhỏ tuổi nhưng nói chuyện với bộ dáng rất am hiểu: “Nhị ca đem ngọc bội lấy đi, chỉ viết một tờ giấy để lại.”

Túc đại tiểu thư nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng đưa tay kiểm tra trên người cậu, quả nhiên ngọc bội đã không còn thấy nữa.

Nàng có chút lo lắng: "Đó là phụ thân đưa cho đệ. Nó rất quan trọng. Nhị ca sao có thể lấy đi được? Đệ..." Nhìn khuôn mặt non nớt của đệ đệ, Túc đại tiểu thư biết lão nhị khinh thường tứ đệ còn nhỏ. Nàng cau mày nói: "Các ma ma bên cạnh đệ không ngăn cản, như thế còn cần bọn họ làm gì."

Nàng còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng rất nhanh ý thức đây không phải là Túc gia, lập tức dừng lời đang nói, quay đầu nhìn Nguyễn Dao.

Khi Túc đại tiểu thư nói đến ngọc bội, Nguyễn Dao biết đây là chuyện gia đình họ nên chỉ quay đi rót trà.

Thấy Túc đại tiểu thư muốn nói lại thôi, Nguyễn Dao cười nói: “Hôm nay trời lạnh, tiểu thư và thiếu gia uống chút trà cho ấm người.” Sau đó, Nguyễn Dao ôn nhu nói: "Bánh chưng đường này là do điện hạ sai nô tì chuẩn bị cho tam công chúa và hai vị, dùng chung với trà rất tốt."

Nguyễn Dao nói chuyện ân cần, Túc đại tiểu thư cũng không nhắc đến ngọc bội nữa mà nhận lấy tách trà với nụ cười ấm áp.

Quay đầu liền thấy cục thịt béo Túc Uẩn đã từ trên đùi nàng trèo xuống trèo, từ trong ngực lấy ra quyển tập sách và cây viết mà hắn thường dùng đặt lên ghế, nhón mũi chân, vẻ mặt nghiêm túc viết viết vẽ vẽ.

Túc đại tiểu thư đang muốn đưa tay bế cậu bé lên đùi mình, lại nghe Nguyễn Dao nhẹ giọng nói: "Túc tứ thiếu gia tuổi còn trẻ đã có phong thái như vậy, viết văn cũng rất hay. Đúng là Túc Hầu phủ am hiểu dạy dỗ người tài, thiếu gia ngày sau chắc chắn là đại nhân tài.”

Lời khen này khiến Túc đại tiểu thư thu tay lại, nhìn Nguyễn Dao, nhẹ giọng nói nhỏ: “Mượn lời tốt đẹp của Nguyễn nữ quan.”

Nguyễn Dao biết Túc đại tiểu thư không phải khách sáo, bởi lời nói của nàng ấy rất chân thành.

Lúc này, Túc Uẩn đặt đầu bút sang một bên, dùng tay xé tờ giấy viết trong tập sách rồi đưa cho Túc đại tiểu thư.

Mà Túc đại tiểu thư vừa nghe Nguyễn Dao khen ngợi, liền cảm thấy Nguyễn nữ quan thật là người tốt, muốn chơi cùng đệ đệ của mình, liền cầm lấy tờ giấy. Nguyễn Dao cũng thò đầu lại gần nhìn một cái.

Liền nhìn thấy một câu được viết xiêu xiêu vẹo vẹo trên tờ giấy——

"Tứ nhi là người mạnh mẽ thời Đường."

Tám chữ, bốn lỗi, cũng hiếm lắm.

Túc đại tiểu thư mặt đỏ bừng, nhìn về phía Nguyễn Dao.

Không ngờ, Nguyễn Dao không những không cười mà còn kinh ngạc.

Xét đến độ tuổi của đứa trẻ, viết nhiều chữ như vậy đã khó khăn rồi. Nguyễn Dao lập tức cầm lấy một cái bánh chưng đường, giọng ấm áp nói: “Thiếu gia giữ lời hứa như vậy, nô tì rất bội phục.”

Túc đại tiểu thư thấy vậy, cảm thấy Nguyễn Dao thật sự là diệu nhân, liền bật cười.

Thấy tứ đệ vẫn đang chăm chú nhìn mình, Túc đại tiểu thư rất trịnh trọng đưa tờ giấy cho Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao đưa tay nhận lấy, sau đó đặt chiếc bánh chưng đường vào bàn tay mũm mĩm của Túc Uẩn.

Túc tứ thiếu gia đương nhiên rất vui mừng, cậu vui vẻ cho bánh chưng đường vào miệng.

Nhìn thấy tiểu đệ đã an phận, Túc đại tiểu thư thở dài nhẹ nhõm, bế tiểu đệ đặt lên ghế, sau đó nàng và Nguyễn Dao thoải mái nói chuyện.

Cuộc trò chuyện không có thâm ý gì, nhưng có một điều Túc đại tiểu thư vô tình nhắc đến khiến Nguyễn Dao lưu tâm.

“Luận nhân tài, điện hạ xưa nay văn võ song toàn, mỗi khi đến sinh thần của Phùng thái hậu, ngài ấy đều sẽ vẽ một bức tranh trường thọ thể hiện hiếu tâm, không thẹn nhân trung long phượng.”

Nguyễn Dao bề ngoài cười đáp lại, nhưng trong lòng có chút thắt lại.

Ngoài việc ghi nhớ cung quy, cung nhân đều phải ghi nhớ tên họ, ngày sinh của từng cung chủ.

Nguyễn Dao cũng nhớ ngày sinh nhật của thái hậu, mười tám tháng chạp, đây cũng là thời điểm trời rất lạnh.

Ước chừng còn ba tháng nữa là tới rồi.

Nhưng rất nhanh, Nguyễn Dao đã bình ổn trở lại.

Trong cung mọi người đều biết thái tử mới khỏi bệnh, lấy thân phận cao quý của điện hạ, đến khi tham dự chỉ cần có mặt nói vài câu chúc mừng cũng không có ai bắt bẻ.

Mà không chừng đến đó thái tử đã hoàn toàn hồi phục.

Lúc này tam công chúa đẩy cửa bước ra ngoài.

Nàng ta không biểu hiện gì bất thường, Nguyễn Dao nhẹ nhõm hẳn, nghĩ điện hạ không tiết lộ bí mật của nàng thì tốt.

Sau khi đoàn người tam công chúa rời đi, Nguyễn Dao bưng bánh bao và kẹo vào phòng, trên mặt mang theo nụ cười.

Triệu Hoằng thấy vậy, vẻ mặt trở nên thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí lời nói cũng ấm áp hơn bình thường một chút: "Dao Dao có chuyện vui vẻ à."

Nguyễn Dao lập tức gật đầu.

Đúng vậy, nàng đang có một chuyện tốt.

Không đâu xa, chính là tờ giấy trong tay nàng.

Mặc dù Túc Uẩn bây giờ vẫn còn là tiểu hài tử, nhưng không ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

Tờ giấy này dù có ích hay không đều phải giữ lại. Vạn nhất về sau xảy ra xung đột...

Coi như một ân tình đi?

Nghe có vẻ hơi xa xôi, nhưng khởi đầu tốt này là đã thành công một nửa.

Bản thân có thể dùng đường Quan Đông để thu phục một thái tử phản diện, tại sao lại không thể dùng bánh chưng đường để bắt lấy nam chính còn non nớt chứ?

Niềm vui này khiến Nguyễn Dao cười nhiều hơn bình thường, cho đến khi nàng quay người, lúc này trước mắt đã trở thành tiểu thái tử ngồi xếp bằng trên giường, ngậm bánh chưng đường trong miệng, nhìn Nguyễn Dao bưng một cái chậu đi tới, rồi lại cầm chậu đi qua, hắn không hỏi mà chỉ cười theo.

Khi Dao Dao hạnh phúc, hắn sẽ hạnh phúc.

Hạnh phúc của tiểu thái tử luôn đến thật đơn giản.

Sau đó, tiểu thái tử phát hiện Nguyễn Dao đang dẫm lên chân cô, đang cố nhét tờ giấy vào hộp trên kệ.

Hắn dùng lưỡi đẩy viên kẹo trong miệng, mơ hồ nói: “Dao Dao, đó là cái gì?”

Nguyễn Dao nghe vậy, động tác của nàng dừng lại một chút, cảm thấy nên cho hắn xem một cái, liền ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, đưa tờ giấy bằng hai tay cho Triệu Hoằng:“Đây là nô tì dùng bánh chưng đường đổi lấy.”

Kỳ thật Nguyễn Dao đã đoán được tiểu thái tử ngây thơ của mình sẽ phản ứng như thế nào.

Khả năng sẽ bởi vì chữ sai nhiều mà cười ra tiếng, cũng có thể sẽ túm chính mình hỏi khi nào có thể làm bánh chưng đường giống như Túc Uẩn.

Nhưng Nguyễn Dao không ngờ rằng tiểu thái tử nhìn chằm chằm tờ giấy hai lần, sau đó ngơ ngác nhìn nàng: “Không hiểu.”

Nguyễn Dao:...? ? ?

Lúc này, Nguyễn nữ quan bàng hoàng nhận ra.

Thái tử, người mà người ta nói là văn võ song toàn, mấy ngày nữa sẽ dâng lên thái hậu một bức tranh trường thọ, hiện tại vẫn là người mù chữ...

**************

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu thái tử : Đơn giản, ngây thơ nhưng ăn được.

Chú thích:

1. Bánh chưng đường: Được làm từ đường mía trộn với hoa hồng, đường mạch nha và hạt thông. Dùng kéo cắt thành dải dài mỗi đoạn. Đường cắt sẽ có hình tam giác dù bạn nhìn ở mặt nào, tương tự như bánh chưng, do đó có tên như vậy.