Vũ Ly Của Ngày Mưa

Chương 6: Góc nhìn của Bách Đồ Hi

1.

Tôi là Bách Đồ Hi, chồng của em.

Khoảnh khắc nhận được tin báo tử của em, trái tim tôi thật sự đã lệch đi một nhịp. Tôi cảm thấy như thế giới xung quanh tĩnh lặng đến lạ, chỉ còn giọng nói từ chiếc điện thoại đang lên tiếng.

Tôi lập tức tắt điện thoại điện và tiếp tục cố gắng chuyên tâm làm việc. Thật ra tôi đang che giấu sự hoang mang trên gương mặt. Trong lòng tôi đã sớm gợn sóng.

Được một lúc thì tôi chẳng làm nổi nữa. Trong đầu tôi chỉ đang nghĩ đến em, người đang cô đơn nằm trong nhà xác. Tôi bắt đầu nhớ lại em nhưng kí ức của tôi cứ như bị ngắt quãng.

Lần cuối tôi gặp em đã là ba tháng trước, tôi nhanh chóng lướt qua mà không hề nhìn vào em, nhìn vào đôi mắt đượm buồn của em. Không ngờ giờ đây tôi lại phải gặp em khi em chỉ còn là một cái xác không hồn.

Tôi gục đầu xuống, liên tục chửi thầm như để giải tỏa khúc mắc trong lòng. Tôi không đợi được nữa, tôi phải đi tìm em.

2.

Đây không phải lần đầu tiên tôi bước vào nhà xác để nhận thi thể của một ai đó. Nhưng tại sao em lại khiến tôi chần chừ đến vậy?

Cánh cửa mở ra, em đã yên lặng nằm trên chiếc giường khám nghiệm. Họ phủ một lớp khăn trắng lên phần thân trên của em rồi đến báo cáo kết quả khám nghiệm cho tôi.

Tôi dường như chẳng nghe được gì nữa, hôm nay tôi đã nghe quá đủ về em rồi. Tôi chưa bao giờ cho phép một kẻ dối trá như em chiếm tiện nghi của tôi. Nhưng hôm nay thì lại khác, tôi nhìn em nhiều hơn, nghe nhiều thứ về em hơn dẫu trong đó chẳng có thứ nào là tốt đẹp.

Thi thể em không còn nguyên vẹn, các cảnh sát nói rằng em đã bị phân thành nhiều mảnh và khó khăn lắm họ mới tìm được hết các bộ phận cơ thể của em, riêng chỉ phần đầu là họ lực bất tòng tâm.

Lúc nghe xong tôi chỉ có một suy nghĩ, nhỡ đâu đó không phải là em thì sao?

Nhưng khi nhìn vào em, tôi thấy được vết sẹo trên bụng trái em. Sau khi bị gia đình đánh đập và đuổi khỏi nhà, em đã chạy suốt đêm trong cơn mưa và đến tìm tôi, yêu cầu tôi phải cưới em,, nếu không em sẽ công khai chuyện tình một đêm của chúng ta. Tôi lúc ấy không thể nói lên được sự chán ghét của tôi dành cho em, nhưng vì danh dự, tôi đã đồng ý.

Tôi không cho em tình yêu, nhưng bù lại tôi cho em tiền bạc và chỗ ở. Tôi cứ nghĩ một thiếu gia được cưng chiều như em sẽ không chịu nổi mà tự động rời đi. Tôi đã đánh giá sai tình yêu của em, em không hề yêu cầu gì cả và sống với danh nghĩa vợ tôi đến khi em không thể được nữa.

Tôi không yêu em là thật. Tôi cũng không thể tự bắt ép mình yêu em. Nhưng tôi cảm thấy có lỗi với em.

Sau khi kí nhận giấy khai tử cho em, tôi yêu cầu họ hỏa táng và rải tro cốt em xuống biển. Trước kia tôi vô tình nghe được em rất thích biển nhưng ít có dịp đi. Vậy thì hãy để tôi hoàn thành tâm nguyện cho em, ít nhất với danh nghĩa người chồng hợp pháp của em.

3.

Tôi muốn lập bia mộ cho em, nhưng tôi nhận ra tôi không có tấm hình nào của em. Thậm chí đến khuôn mặt em như thế nào tôi cũng khó mà nhớ ra.

Tôi có gọi điện về cho Trương gia để xin ảnh em, tiện thể thông báo cho họ biết về cái chết của em, nhưng chẳng có ai quan tâm cả, thậm chí họ còn bỏ hết ảnh của em. Cuối cùng tôi chỉ đành lấy hình em từ ảnh cưới của hai chúng ta. Em cười rất chân thành, rất đẹp, đôi mắt em tràn đầy tình yêu. Có vẻ lúc ấy em đã nghĩ đến tương lai của đôi ta.

Tôi cẩn thận lau bia mộ cho em. Mua một bó hoa oải hương đặt lên. Tôi chả biết em thích hoa gì, thích cái gì nên chỉ đành tự mình suy đoán rồi tự quyết định thay em.

Tôi nhìn tên em được khắc trên bia mộ. Là Vũ Ly chứ không phải Trương Vũ Ly. Nếu không yêu tôi, có lẽ em vẫn là đại thiếu gia của nhà họ Trương. Tôi biết em đã bỏ đi tất cả chỉ để đến với tôi, tôi lại chưa từng yêu cầu em làm việc đó. Tại sao em lại phải tự làm khổ mình như thế?

Ban đầu tôi cứ ngỡ là do em bồng bột, suy cho cùng mùi vị của tình yêu quá dễ gây nghiện, nhưng em lại nghiện thứ tình yêu này hơn tôi nghĩ. Đã nhiều năm trôi qua rồi, ngày ngày vẫn đắm chìm trong ảo mộng cùng tôi hạnh phúc sống qua ngày.

Xin lỗi em, tôi nhận ra mình luôn là kẻ tệ bạc không thể cho em được hạnh phúc.

4.

Tôi bước vào căn nhà, nó vẫn giữ nguyên hiện trạng cũ trước khi em rời đi. Tôi có thể dễ dàng suy đoán được em đã đi mua nguyên liệu rồi gặp chuyện không may. Bằng chứng là tất cả các vật dụng trong bếp vẫn đang được bày ra, món ăn em đang nấu dở đã bốc mùi chua của ôi thiu. Tôi nhìn đám lộn xộn trước mắt mà không khỏi nhăn mày.

Tôi hoàn toàn có thể rời nhà và thuê người dọn dẹp đến. Nhưng không hiểu sao tôi lại muốn tự mình làm việc đến vậy.

Tôi bắt đầu sắn tay áo lên và quét dọn, vứt hết rất cả những thứ không cần thiết đi, lau đi lớp bụi dày bám dính trên bề mặt nội thất. Một lúc lâu sau tôi mới phát hiện ra mình đã đứng trước cửa phòng em từ bao giờ.

Tôi có hơi chần chừ nhưng rồi cũng bước vô. Bên trong chả có gì nhiều, vẫn y như ngày đầu em về với căn nhà này, hoàn toàn không có dấu vết nào của em. Tôi tập trung quét dọn hết mức cũng chỉ để bỏ đi những suy nghĩ về em. Nhưng khi đứng trước tủ đồ của em, tôi lại cứ chực chờ mãi.

Bên trong tủ đồ em chỉ lẻ tẻ vài bộ sơ mi và quần ngắn lẫn quần tây. Em không mua đồ, cũng không ăn diện như trước kia. Tôi tự hỏi em đã để số tiền tôi cho vào đâu.

Tôi lôi hết đồ của em ra rồi cầm điện thoại lên. Dự định của tôi là sẽ để chúng hoả táng cùng em. Nhưng tôi đã do dự, tôi có cảm thấy mình không muốn như vậy và tôi tin vào chính giác quan của mình. Tôi không gọi nữa, tôi để đồ em lại nơi đây.