Vũ Ly Của Ngày Mưa

Chương 7: Nhớ lại

5.

Dọn dẹp xong trời cũng đã sáng. Tôi mệt mỏi vệ sinh cá nhân rồi đến công ty. Tôi có cảm giác mình bắt đầu không ổn rồi, tôi điên thật rồi, thức cả đêm chỉ để lau dọn căn nhà em từng ở. Tôi nhìn lại căn nhà tôi đã dọn dẹp, kì lạ thật, dù không ở cùng em nhiều nhưng tôi lại ngời ngợi cảm nhận được hơi thở của em xung quanh.

Tôi lại tiếp tục làm công việc của mình. Thành thật mà nói dạo này vì chuyện của em mà tôi khá lơ đãng, tôi không nghĩ rằng cái chết của em lại tác động nhiều đến tôi như thế.

Tôi gọi điện cho thư ký của mình, yêu cầu cậu ta chuyển lại đồ đạc của tôi về căn nhà mà em từng ở, à thì dẫu sao đó cũng là nhà tôi.

Bỗng một cơn gió nhẹ thổi qua làm tôi không khỏi lạnh sống lưng. Tôi bất giác quay mặt về phía cửa sổ, tôi cảm nhận được gì đó nhưng rồi lại không cảm thấy gì nữa. Cứ có cảm giác ai đó đang cố trút giận lên tôi, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi. Là em sao?

6.

Nhân viên tang lễ gọi điện báo là đã làm theo yêu cầu của tôi. Họ còn chu đáo thông báo địa điểm tro cốt của em được rãi.

Xong khi nghe xong địa điểm, kí ức sâu thẩm nào đó trong đầu của tôi được mở ra.

Đó là nơi tôi và em gặp nhau lần đầu tiên. Tôi chưa bao giờ quên chàng trai trẻ đầy kiêu ngạo và tràn đầy năng lượng năm ấy, khác hoàn toàn với tôi, một kẻ nghèo chỉ biết đứng từ xa nhìn em. Ấn tượng đầu của tôi về em chính là sự phung phí và hào phóng của em, em chính là mục tiêu để tôi phấn đấu, tôi lúc ấy cũng muốn được ăn sung mặc sướиɠ như em.

Một ngày nọ em đến và bắt chuyện với tôi, tôi bất ngờ lắm, cũng vui lắm. Nhưng sau này tôi nghe được rất nhiều tin đồn không hay về em. Tôi cũng như bao người khác, dần xa lánh em.

Có lẽ em cảm nhận được điều đó, em luôn tìm đến tôi và làm phiền tôi. Có đôi lúc, ánh mắt của em như van xin tôi.

["Làm ơn, hãy dể ý đến em đi mà."]

7.

Từ hôm đó đã hai tháng trôi qua.

Kể từ lúc bước vô nhà xác lạnh lẽo ấy, có lẽ cuộc đời tôi đã bị em một lần nữa đảo lộn.

Nhịp sống của tôi khác dần đi. Dù không muốn thừa nhận nhưng trong lòng tôi luôn có một phần nào đó tìm kiếm dấu vết còn sót lại của em trong ngôi nhà.

Tôi về nhà thường xuyên hơn. Không biết tôi mong chờ thứ gì sau những lần mở cánh cửa. Thậm chí có lúc tôi mường tượng ra viễn cảnh em sẽ lao tới ôm tôi mỗi khi tôi đi làm về. Đó là điều trước kia tôi chưa từng nghĩ đến, cũng không dám nghĩ đến.

Tôi không nghĩ em sẽ như vậy, trong kí ức của tôi em luôn kiêu ngạo và không khom mình. Làm gì có việc em sẽ vui vẻ trao tôi một cái ôm của một người "vợ", ngược lại tôi phải chủ động ôm em.

Tôi sững người, tôi lại nghĩ về em mất rồi. Tôi nhìn vô căn nhà lạnh lẽo không còn hơi ấm của em. Cảm giác khó tả len lỏi trong lòng tôi, là mất mát, là đau đớn. Một câu hỏi bỗng chốc hiện trong đầu tôi.

"Thường ngày em sẽ làm gì?"

8.

Tôi bắt đầu sống theo sở thích của em. Trong nhà có rất nhiều sách nấu ăn mà em mua, tôi cũng bắt đầu học nấu, từ bữa ăn đơn giản đến những món thịnh soạn mà em đánh dấu sao. Những món ăn đó đều là những món tôi rất thích, nhưng được cải biên lên như món ăn trong nhà hàng vậy.

Thì ra em đã xuống bếp, đã hạ mình nấu ăn cho tôi. Tôi lại chưa bao giờ bằng lòng ăn những món em nấu. Có lẽ chỉ những lần bản thân mình đau ốm tôi mới miễn cưỡng ăn vài muỗng cháo của em.

Những thước phim em xem dở vẫn còn được lưu lại trên ti vi. Tôi thay em xem hết chúng, rồi tự viết cảm nghĩ của mình vô một quyển vở nhỏ. Tôi chả biết vì sao mình lại làm thế, cũng chả biết vì sao mình lại xem chúng nhiều lần đến vậy. Trước kia cứ có thời gian rảnh tôi sẽ làm việc tiếp, giờ đây tôi lại dùng hết nó vào những bộ phim của em.

Có vẻ do mỗi lần xem, tôi lại tự tưởng tượng ra dáng vẻ em ngồi xem một mình trên chiếc ghế này, tại vì trí này. Có thể là những lần buồn chán, những lần rảnh rỗi, cũng có thể là những lúc chờ tôi về nhà.

Chậu hoa nho nhỏ của em đang có dấu hiệu héo đi. Mỗi ngày thức dậy tôi đều sẽ tưới nó một lần. Cứ thế mà trở thành thói quen. Hoa của em vì vậy cũng lấy lại sức sống của nó, cứ nhìn vào chậu hoa ấy, tôi cảm thấy vui đến kì lạ.

Tôi nhận ra tất cả những gì của em đều đơn giản đến lạ thường. Chỉ có tôi là mãi chăm chăm vào quá khứ mà không nhìn nhận ra em của hiện tại, để rồi khi muốn thấy em một lần nữa thì tất cả đã quá muộn.