Vũ Ly Của Ngày Mưa

Chương 5: Kết thúc góc nhìn của Vũ Ly

18.

Từ sau khi vạch trần tôi, anh nói chuyện với tôi nhiều hơn trước. Thậm chí có những lúc tôi không nói chuyện, anh vẫn chủ động tìm chủ đề để đối mặt với tôi.

Tôi chưa bao giờ thấy anh nói nhiều thế này, nếu không muốn nói là tôi thấy có hơi phiền. Có vẻ một phần do tuổi già, anh cũng bắt đầu nói nhăng nói cuội nhiều hơn.

Việc anh nói chuyện với một mình tôi thôi cũng đã khiến người ngoài nhìn vô thấy anh là một kẻ tự kỉ, nào ngờ giờ đây thậm chí anh còn không nói chuyện với tôi mà chỉ thật sự nói một mình.

Tôi tự đùa mình rằng có phải anh đã có con ma khác bên cạnh hay không?

19.

Thời gian dần trôi qua, anh cũng không còn khoẻ mạnh nữa.

Tôi ngồi bên cạnh giường bệnh lo lắng dõi theo anh. Những tuần nay anh rất khó khăn trong việc di chuyển nên chỉ nằm yên trên giường.

Anh nhìn tôi rất lâu, tôi có hơi ngại mà quay mặt đi. Anh lại bảo tôi.

"Đừng quay mặt đi, tôi muốn nhìn thấy em, trước khi tôi không thể được nữa."

"Có một chuyện tôi muốn hỏi em lâu rồi, nhưng tôi không dám vì tôi sợ sẽ làm em buồn."

Tôi bảo anh không sao, tôi đã là một hồn ma, chuyện gì làm tôi buồn được nữa.

Anh lấy hết can đảm để hỏi tôi.

"Em có cảm nhận được, phần còn lại của mình không?"

Tôi trầm ngâm một lúc. Anh thấy tôi như thế nên bảo tôi nếu không thích thì không cần trả lời. Không, tôi vẫn muốn nói anh, tôi vẫn muốn nói rằng vẫn còn một thứ của tôi ở nơi đó chắc có lẽ anh đã quên.

"Vâng..."

Anh mỉm cười nhìn tôi, đây là lần đầu tiên anh cười với tôi sau từng ấy năm nên không khỏi khiến tôi có chút rung động.

"Tôi sẽ đến tìm em sớm thôi..."

20.

Anh biết mình chẳng còn bao nhiêu thời gian nên đã mua đứt một ngôi nghỉ dưỡng bên dưới chân núi nơi tôi mất. Anh muốn đây là nơi an nghỉ của mình, dẫu sao anh cũng không muốn phải trải qua những giây phút cuối đời của mình tại bệnh viện.

Đồ đạc của anh nhanh chóng được chuyển đi. Tôi cùng anh ngồi lên chiếc xe di chuyển đến chân núi. Đi được nửa đường, anh yêu cầu người lái xe dừng lại một chút rồi bước xuống xe, tôi bị kéo theo anh đi đến bên vực, phía dưới là biển sâu sóng vỗ cuồn cuộn.

Anh bảo đây là nơi tro cốt tôi được rải xuống vào ngày này của hàng chục năm về trước. Tôi nhìn vào biển cả sâu thẳm, có lẽ kiếp sau tôi sẽ đầu thai thành cá dưới kia chăng?

Nhưng không ngờ anh thật sự sẽ đến nơi này để thăm tôi. Vậy mà lúc trước tôi đã nghi ngờ anh, còn nghĩ anh vô cảm, thì ra chỉ có tôi là tự hiểu lầm người ta.

21.

Chúng tôi nhanh chóng đến căn nhà đã mua, nhưng tình hình của anh có vẻ không ổn lắm.

Hôm nay trời bỗng chốc mưa rất to khiến bệnh tình của anh ngày một trở nặng. Tôi nhìn anh mà khóc không ra nước mắt, anh yếu ớt nằm trên giường, cơ ngực gầy phập phòng thoi thóp cố níu kéo lại từng hơi thở.

Người xung quanh hoảng loạn chăm sóc anh, nhưng anh chỉ yêu cầu họ rời đi, anh bảo anh muốn được yên tĩnh, anh đã có người bên cạnh mình rồi. Mọi người chỉ đành ngậm ngùi rời đi, để anh được ở một mình.

Tôi ngồi bên cạnh giường buồn bã nhìn anh, rồi nhìn ra bên ngoài. Trời hôm nay cũng mưa rất to, y hệt cái ngày hôm ấy. Có phải đây là trùng hợp không? Tôi nhìn anh mà không khỏi đau đớn, nhẹ nhàng trấn an anh.

"Không sao đâu, cái chết rất nhẹ nhàng..."

Anh đột ngột rờ vào tay tôi, dù xuyên qua nhưng anh vẫn như đang thật sự chạm vào bàn tay buốt giá của tôi.

"Vậy lúc ấy em có cảm thấy thanh thản không?"

Nói rồi anh khó khăn ngồi dậy, tôi hoảng hốt khuyên anh nằm xuống đừng vận động mạnh. Anh không nghe lời tôi, anh nhìn tôi rồi nói.

"Cứ như giấc mơ vậy, tôi đi tìm em nhé."

"Anh nói gì vậy?!"

Mặc sức ngăn cản của tôi, anh lọm khọm mặc một chiếc áo mưa, mang theo một chiếc túi nhỏ rồi đi ra khỏi nhà bằng cửa sau.

Tôi bị kéo theo anh, cố gắng giữ chặt anh nhưng vì là ma nên tôi đành bất lực nhìn anh bị cơn mưa tầm tã lẫn sự đau đớn của bệnh tật giày vò.

Tôi khóc mất rồi, tôi cầu xin anh đừng đi, anh sẽ không chịu nổi mất. Anh bỏ ngoài tai mọi lời nói của tôi tiếp tục bước đi trên con đường dẫn lên núi.

Tiếng mưa lẫn không khí trở nên âm trầm, tôi cảm nhận được cả cơ thể mình dần nhẹ bẫng. Tôi khó khăn nhìn anh khập khiễng đi trong cơn mưa lớn, anh đi được một lúc rồi lạ ngã xuống, rồi lại đứng lên đi tiếp.

Tôi gào thét tên anh.

Bách Đồ Hi, xin anh đừng làm đau bản thân.

Anh vẫn đi tiếp, anh đi mãi đi mãi đến khi cơ thể gần như không trụ nổi nữa, rồi sau đó anh lặng lẽ ngước nhìn tôi.

Quả thật tôi đang mất tập trung, tại vì chỗ hiện tại chúng tôi đang đứng chính là nơi trước kia tôi bị gϊếŧ chết. Anh gọi tên tôi.

"Vũ Ly, em có yêu tôi không? Và em có tin tôi sẽ yêu em không?"

Tôi nhìn anh thành thật trả lời.

"Em yêu anh, tới giây phút này em không cầu anh phải yêu lại em, em chỉ mong anh hạnh phúc."

"Tôi sẽ cảm thấy rất hạnh phúc nếu tôi bù đắp được phần nào cho em. Tôi cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa...khụ... xin lỗi em, xin lỗi em về mọi thứ."

Không hiểu sao lúc này tôi lại hiểu nhanh đến lạ thường. Tôi biết anh đang muốn nói gì nên tôi ngậm ngùi cho anh biết nơi bộ phận cơ thể cuối cùng của tôi đã bị chôn đi. Lần này không phải anh kéo tôi đi nữa, mà là tôi dẫn anh đi, tôi không còn đi sau anh nữa.

22.

Tôi dẫn anh đến một cái cây cổ thụ lớn. Trước kia nó chỉ là một cái cây cao bình thường nhưng qua từng ấy năm, nó trông đã "chững chạc" hơn rất nhiều.

Vừa đến nơi, anh dùng thân xác bệnh tật của mình đào bới xung quanh. Tôi đứng bên cạnh bất lực nhìn anh, lo lắng anh sẽ tắt thở bất kì lúc nào.

Thật sự việc tìm kiếm rất khó, tôi không chắc cái đầu tôi có được chôn đúng chỗ anh đang đào không. Nhưng anh không để tâm mà tiếp tục đào đúng nơi tôi đã chỉ.

Đúng như tôi lường trước, anh không tài nào chịu nổi được cơn mưa và sự đau đớn. Tôi ngồi bên cạnh tựa vào bờ vai đang run rẩy của anh nói nhỏ, khoảnh khắc giữa vờ vực của cái chết và sự sống, tôi thật sự như được sống lại và kẽ đầu lên vai anh.

"Không sao đâu, anh đừng cố sức nữa. Chúng ta cứ vậy mà đi cùng nhau được không? Em không muốn nhìn thấy anh đau."

Anh không nghe rõ lời tôi nói, vẫn tiếp tục đào dẫu bản thân sắp không chịu được nữa. Tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc, nhưng sự cố gắng của anh đã được đền đáp.

Lúc anh muốn gục ngã thì cơn mưa bỗng rửa đi nền đất lộ ra một mảng xương trắng đã vỡ vụ. Dù là ma nhưng tôi vẫn có cảm giác trái tim tôi ngừng đi một nhịp.

Anh dùng hết sức đào xương đầu của tôi lên rồi dùng cơm mưa không ngớt đó rửa sạch đi đất cát dơ bẩn đã bám dính tôi từng ấy năm.

Anh tìm được tôi rồi, anh cũng chẳng còn sức đâu mà quay trở về nữa, trực tiếp ngã gục tại đó. Anh cố gắng lấy phần sức còn lại, mở chiếc túi nhỏ lấy ra một cái áo. Đó chính là chiếc áo tôi rất thích mặc trước khi chết. Anh gắng gượng lấy chiếc áo rồi phủ lên xương sọ của tôi.

Đầu tôi ngay ngắn được phủ trong cái áo nằm gọn trong vòng tay anh, hơi thở của anh cũng tắt dần trong tiếng mưa đượm buồn.

Anh cứ thế ra đi khi chưa kịp nói với tôi lời tạm biệt nào. Nhanh đến mức tôi chỉ ngỡ anh đang chợp mắt ngủ một lúc, không hề giống như tôi trước kia đau đớn và giãy giụa trong vũng máu của chính mình.

Kì lạ tôi lại không cảm thấy đau buồn, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn cái xác già đang lạnh dần của anh chết trong tư thế ôm tôi. Tôi đang mong đợi điều gì? Anh sẽ xuất hồn và gặp tôi, chúng tôi sẽ ở bên nhau?

Tôi nhìn vào hai bàn tay mình rồi dần thấy cơ thể tan biến trong không khí. Thì ra mọi thứ thật sự đã kết thúc, tôi cũng đã vui chơi đủ ở nhân gian, hoàn thành được ước nguyện được bạc đầu giai lão cùng anh. Giờ là lúc tôi nên đi và bắt đầu cuộc sống mới, nơi không có anh, chỉ có một mình tôi.

Cho đến khi biến mất rồi, tôi vẫn không biết liệu anh có từng yêu tôi chưa. Nhưng mà không sao, tôi yêu anh là đủ rồi.

"Tạm biệt Bách Đồ Hi, kiếp sau nếu còn gặp lại, em vẫn sẽ yêu anh."