Đêm Nào Công Tử Cũng "Xuyên"

Chương 15: Thiên Khúc (2)

"Lâu ngày không nhận được tin tức của đệ, hôm qua người hầu nhà ta nói đệ đã đến đây nên ta bèn cưỡi ngựa sang thăm." Du Thiên Khúc đứng trên đó vẫy tay, cười nói: "Mau lên đây uống rượu, rượu thơm mồi bén đang chờ đệ đấy."

Đường Hoa đáp một tiếng, đoạn quay đầu nói với Dư Nghĩa: "Mang đồ vào phòng ta đi, các ngươi cứ lui xuống trước, đến giờ cơm trưa rồi lại sang."

"Vâng."

Đường Hoa không để ý đến tiểu đồng nữa, em bước vội vào phòng, đi thẳng lên lầu hai.

Lầu hai hướng ra mặt hồ, làn nước mênh mông bát ngát, sóng gợn lăn tăn, ven bờ trồng một dải sen, hoa sen sớm đã nhú lên từ những búp e ấp phấn hồng, gió nhẹ thổi qua, hương sen tỏa khắp.

Du Thiên Khúc thoải mái ngồi trên chiếc đệm đặt cạnh cửa sổ, thấy Đường Hoa bước đến, hắn mỉm cười nhìn em, rượu và thức ăn trước mặt đều chưa động đũa.

Lòng Đường Hoa ấm sực, đi tới vén vạt áo ngồi xuống đối diện hắn.

Du Thiên Khúc cầm bình rượu rót cho em một chén, đẩy đến trước mặt và mỉm cười khoan khoái: "Khoan nói chuyện khác đã, uống cạn ba chén này đi, mừng chúng ta trùng phùng."

Thấy hắn hào hứng đến vậy, Đường Hoa cũng bưng chén lên uống cạn một hơi, đoạn nói: "Huynh tha cho ta đi, vừa đến đã uống ba chén, e là chưa ăn được bao nhiêu đã say mất rồi."

Du Thiên Khúc cười: "Say thì chết ai? Say túy lúy một trận mới là thống khoái!"

Đường Hoa lắc đầu, "Say rượu chỉ là nhất thời, chẳng lẽ có thể say cả đời? Mê muội sống qua ngày còn không bằng tỉnh táo mà bước tiếp."

Nói xong, Đường Hoa ngẩng lên mới thấy Du Thiên Khúc đang chăm chú nhìn mình, em không khỏi bật cười: "Sao vậy?"

Du Thiên Khúc nhìn em đăm đăm, cười nói: "Xa cách chưa lâu mà đã phải nhìn đệ bằng cặp mắt khác xưa."

"Huynh quá khen." Đường Hoa bưng chén rượu lên, cất lời nhẹ bẫng: "Thiên Khúc, hai năm nữa đệ muốn thi ân khảo."

Du Thiên Khúc dừng đũa: "Quyết định rồi sao? Không theo nghiệp nhà à?"

Đường Hoa thở dài: "Phụ thân và huynh trưởng đều ở trong quân, nếu đệ cũng đi, e là sẽ khiến người ta kiêng dè, hơn nữa đệ cũng không phải người có tài cầm quân."

Du Thiên Khúc đáp gọn lỏn: "Vậy cũng tốt."

Nói xong, hắn chỉ ngồi lặng thinh.

Đường Hoa nhìn hắn, mở miệng hỏi, "Huynh thì sao, có dự định gì rồi?"

"Ta? Nhà ta đã định sẵn cho ta mối duyên với tiểu thư nhà họ Ân ở Dĩnh Xuyên rồi, hai năm nữa sẽ thành gia lập thất." Du Thiên Khúc nghịch chén rượu, vẻ mặt ảm đạm: "Nối nghiệp phụ thân tòng quân là điều không thể, nhà ta chỉ có mình ta, phụ thân không mong cầu gì khác, chỉ mong ta cưới vợ sinh con, nối dõi tông đường."

Nói xong hắn tự giễu cười một tiếng, "E là trong lòng phụ thân, ta cũng chỉ có chút tác dụng này thôi."

Đường Hoa nghe vậy cũng không biết nên đáp sao cho phải, chỉ đành bưng chén rượu lên, cười gượng gạo: "Uống rượu thôi."

Hai người nhìn nhau, mỗi người uống cạn một chén.

Du Thiên Khúc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói, "Tiểu đồng của đệ không thành thật đâu, đến giờ vẫn chưa ra ngoài."

Hai người đang nói chuyện, cổng viện vang lên tiếng kẽo kẹt, một bóng người mặc áo vải xanh chậm rãi đi xa.

Đường Hoa nghe vậy thì cười khổ: "Tiểu đồng mua bên ngoài về, nào có biết đâu là quy củ."

Du Thiên Khúc lại cụng chén với em: "Người nhà đệ cứ đề phòng đệ như vậy à?"

Đường Hoa thở dài, "Nếu không phải mấy năm nay đệ học hành sa sút, huynh trưởng cũng đã trở về, e là đã sớm đi đời nhà ma."

"Phòng bị đệ thì có ích gì? Cố Đường Hàm bị nuông chiều thành bản tính nhỏ nhen, tương lai làm sao làm nên chuyện lớn?"

Đường Hoa không muốn nói nhiều, lại bưng chén lên uống cạn cùng hắn.

Rượu không làm người say, mà người cũng chẳng dám say.

Hai người vừa uống rượu vừa ăn đồ nhắm, mãi đến tận chiều mới chịu giải tán.

Đường Hoa nói: "Đã đánh chén rồi, hôm nay huynh đừng đi đường xa nữa, nghỉ ngơi ở đây một đêm rồi hãy về."

Du Thiên Khúc cũng không phản đối.

Đường Hoa gọi tiểu đồng đến, bảo bọn họ chuẩn bị nước cho Du Thiên Khúc rửa mặt, sau đó sắp xếp phòng cho hắn nghỉ ngơi.

Du Thiên Khúc uống rượu xong sẽ ngủ rất say, buổi tối trước khi Đường Hoa đi tìm Nguyễn Thời Giải, em đã ghé sang xem tình hình bên hắn thế nào, thấy hắn đang ngáy khò khò, ngủ say như chết, em mới yên tâm khóa cửa từ bên ngoài, sau đó trèo qua cửa sổ vào phòng và khóa luôn cửa sổ.

Bằng cách này, nếu có ai đến cũng chỉ nghĩ em ra ngoài đi dạo, tuyệt đối không ngờ em lại ngao du đến một thế giới khác trong chính căn phòng ấy.