Đêm Nào Công Tử Cũng "Xuyên"

Chương 14: Thiên Khúc (1)

Dư Nghĩa và Ninh Duy đánh xe ngựa, chở Đường Hoa lộc cộc hướng về phía huyện thành.

Huyện Nhu Xuyên nằm gần kinh đô, người dân ở đây cũng nói tiếng quan thoại*, chỉ là khẩu âm hơi khác một chút. Đường Hoa có thể nghe hiểu hết những tiếng rao hàng ồn ã chung quanh.

*tiếng phổ thông

Huyện thành này không lớn, chỉ có một con phố chính, đứng từ trên cao nhìn xuống có thể bao hết cả huyện thành trong tầm mắt.

Những sản phẩm bày bán trên đường đa phần là đồ nông nghiệp tự cung tự cấp như rau củ, vải vóc và đồ đan lát bằng tre... tất cả đều thô sơ mộc mạc.

Đường Hoa dẫn theo hai tiểu đồng, đi thẳng đến hiệu sách lớn nhất huyện Nhu Xuyên.

Vừa vào cửa hàng, Đường Hoa lướt qua một lượt, sách trong tiệm phần lớn là sách vỡ lòng, sách chú giải văn tập rất ít, trình độ cũng không cao.

Đường Hoa lật xem vài quyển, sau đó buông xuống hỏi tiểu đồng phía sau: "Trong huyện thành này còn hiệu sách nào khác không?"

Dư Nghĩa nhỏ giọng đáp: "Công tử, đây đã là hiệu sách lớn nhất huyện rồi ạ, những hiệu sách khác còn không bằng nơi này."

Đường Hoa gõ nhẹ mu bàn tay, em nhíu mày, nơi này không có sách vở cần dùng cho kỳ thi ân khảo, cũng không biết phải đi đâu để mua lại số sách em đã học khi trước.

Chưởng quầy bên cạnh nghe bọn họ nói xong thì đon đả tiến lại gần, hỏi: "Vị tiểu lang quân này muốn mua sách gì vậy?"

Đường Hoa nhìn ông ta, đáp: "Có "Tứ Thư Chú Sơ" và "Ân Khảo Văn Tập" hằng năm không ạ? Với cả ta cũng cần "Lập Trụ Thư" của Thiệu Ninh tiên sinh nữa, nếu có thì lấy trước cho ta ba quyển này."

Chưởng quầy nghe xong mà chỉ biết chắp tay trầm ngâm: "Ba quyển sách này hiện tại không có sẵn, nếu tiểu lang quân muốn, lần sau ta lên kinh lấy sách sẽ tiện thể mang về cho ngài nhé."

Đường Hoa hơi sầu: "Vậy làm phiền ông ạ, không biết ba quyển sách này giá cả thế nào?"

"Lão hủ chưa mua bao giờ, phải đợi cầm về mới biết được." Chưởng quầy ước chừng một chút: "Tổng cộng chắc không quá tám lượng bạc đâu."

Đường Hoa hỏi: "Không biết bao giờ ông mới đi lấy sách?"

"Mấy ngày tới sẽ đi, ngày mốt lang quân hãy quay lại lấy, hẳn là đã có rồi."

Cũng chỉ mất vài ngày, Đường Hoa gật đầu đồng ý, em đưa cho chưởng quầy một lượng bạc làm tiền đặt cọc rồi bỏ ra ba lượng bạc mua đủ bút mực giấy nghiên.

Chưởng quầy thấy em mua nhiều nên xởi lởi tặng thêm một xấp giấy. Nếu là trước đây, Đường Hoa chưa chắc đã để ý đến loại giấy thô như vậy, nhưng bây giờ nào còn giống trước, em cảm ơn chưởng quầy rồi dẫn tiểu đồng tiếp tục mua sắm.

Ra khỏi hiệu sách, Đường Hoa hỏi, "Nơi nào có thể mua được ổ khóa và dao găm?"

Dư Nghĩa đáp, "Ổ khóa thì cứ đến tiệm bán khóa hỏi là được, dao găm e là phải đến tiệm rèn đặt làm."

Ninh Duy bên cạnh mãi mới chen được vào câu chuyện, nó vội vàng nói: "Công tử cũng có thể đến tiệm cầm đồ xem thử, thỉnh thoảng tiệm cầm đồ cũng có mấy món hay ho lắm."

Đường Hoa bảo bọn họ dẫn đường, em mua ổ khóa trước, sau lại tìm kiếm chỗ làm dao găm khắp nơi trong huyện mà chẳng thấy, ngay cả tiệm rèn cũng không nhận làm mấy thứ nhỏ tin hin thế này, Đường Hoa đành phải đợi mua vào lần sau.

Đi dạo một vòng như vậy, bốn mươi hai lượng bạc Đường Hoa mang theo chỉ còn lại ba mươi mốt lượng.

Chưa biết bao giờ mới đến lần phát bổng lộc tiếp theo, vẫn nên chi tiêu tằn tiện thì hơn.

Nghĩ đến đây, Đường Hoa dời mắt khỏi tửu lâu lớn nhất của huyện Nhu Xuyên.

Mọi thứ ở trang viên đều ổn, chỉ là đồ ăn thực sự quá khó nuốt, mấy món sáng nay vừa mặn vừa ngấy, Đường Hoa không phải kiểu người kén cá chọn canh, nhưng gặp cảnh này cũng bắt đầu mất hết khẩu vị, nếu không từng bị đói đến mức lịm đi, e là có nuốt cũng không trôi nổi.

Nghĩ đến đây, Đường Hoa thầm thở dài thậm thượt, cũng không nhất định là do đầu bếp, biết đâu là người phía trên muốn ra oai phủ đầu.

Ba chủ tớ quay về, Ninh Duy đi trả xe ngựa, Dư Nghĩa ôm theo đồ đạc mua được hôm nay đi theo sau Đường Hoa.

Đường Hoa còn chưa bước vào sân mà đã thấy cổng viện mình mở toang.

Em hơi bực dọc, bình thường em không thích đông đúc ồn ào nên đã cố tình căn dặn - nếu không cho gọi thì không ai được vào, sao bây giờ cửa nẻo lại toang hoang thế này?

Đường Hoa ôm một bụng nghi hoặc rảo bước vào trong, song còn chưa đi qua tiền sảnh, một thiếu niên mặc áo đỏ sẫm bỗng thò đầu ra từ cửa sổ lầu hai, cười híp mắt reo lên: "Đường Hoa."

"Thiên Khúc!" Đường Hoa mừng quýnh, đôi mắt em rỡ ràng như sao, bước chân thoăn thoắt như bay, vừa đi vừa ngước lên hỏi: "Sao huynh lại đến đây?"