Nguyễn Thời Giải vẫn ngồi sau bàn làm việc trong thư phòng như bình thường, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, lòng Đường Hoa bỗng nhẹ tênh thư thái: "Tiên sinh."
"Ừm." Nguyễn Thời Giải gật đầu, vẫy tay bảo em ngồi xuống.
Song Đường Hoa lại rảo bước đến gần, em đang cầm một tờ giấy Tuyên Thành, bẽn lẽn đưa sang cho Nguyễn Thời Giải xem: "Tiên sinh, đây là nội dung và sách cần dùng cho kỳ thi ân khảo."
Nguyễn Thời Giải nhận lấy, anh nhìn sơ một lượt, đoạn đáp: "Tôi không rành mấy thứ này lắm, để mai tôi hỏi bạn rồi báo lại với cậu sau nhé."
Nói rồi, Nguyễn Thời Giải ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người Đường Hoa, anh hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi, "Cậu uống rượu à?"
Đường Hoa tròn xoe mắt biếc, em đã rửa mặt thay quần áo rồi, sao Nguyễn Thời Giải vẫn ngửi được thế nhỉ?
Đường Hoa nghi hoặc đưa tay áo lên ngửi thử rồi thành thật đáp, "Đúng là có uống chút đỉnh ạ, tiên sinh ngửi thấy sao?"
"Ừm, rất nhạt." Nụ cười nhẹ vương trong mắt Nguyễn Thời Giải: "Chắc là mùi bám vào tóc cậu rồi."
Đường Hoa càng thêm ngượng ngùng, má đỏ hây hây như thực sự đã say.
Nguyễn Thời Giải đưa tay vỗ vai em, ý bảo em tập trung, sau đó lấy từ trên giá xuống vài quyển sách: "Từ hôm nay cậu bắt đầu học kiến thức của chúng tôi, đây là sách cậu sẽ dùng trong khoảng thời gian tới, cậu đọc qua trước xem có vấn đề gì không."
Đường Hoa giở từng quyển sách, "Ngữ văn", "Toán học" mấy chữ này em vẫn đoán được nghĩa, nhưng "Đạo đức và Pháp luật", "Tự nhiên và Xã hội" thì em đành chịu, chỉ hiểu lơ mơ, song nhìn nội dung trong sách vẫn có thể hiểu được đại khái.
Nguyễn Thời Giải quan sát biểu cảm của em, thấy em xem say sưa thì cũng không quấy rầy thêm nữa.
Đợi em lật xem hết một lượt, Nguyễn Thời Giải mới nói: "Đây là sách giáo khoa của trẻ em sáu tuổi bên này, chúng ta cố gắng học thuộc hết số sách này trong vòng ba ngày, thời gian tới cậu phải chú tâm một chút."
"Vâng." Đường Hoa nghiêm túc gật đầu.
Sách ngữ văn lớp 1 bắt đầu từ phần phiên âm và bộ thủ, Đường Hoa chủ yếu tập trung vào hai phần này.
Nguyễn Thời Giải đọc một lượt, Đường Hoa đọc theo ba lượt.
Giọng của Nguyễn Thời Giải trầm thấp ôn hòa, vang lên như đang kể chuyện trước giờ đi ngủ, còn giọng Đường Hoa thì trong trẻo tràn đầy sức sống. Giọng nói của hai người đan xen, vang vọng trong thư phòng trống vắng.
Chỉ riêng việc đọc hết một lượt đã mất gần hai mươi phút.
Nguyễn Thời Giải rót cho Đường Hoa một ly sữa ấm giúp em dịu họng: "Thấy thế nào?"
"Tiên sinh, sao phiên âm kỳ lạ vậy?" Đường Hoa lắp bắp đọc hết toàn bộ phần phiên âm mà chỉ thấy lưỡi mình tê cứng, em uống một ngụm sữa lớn, vẻ mặt hơi kiếp hãi: "Trẻ con sáu tuổi bên này đã phải học cái này ạ?"
"Ừm, phiên âm là thứ được các ông cha từ nhiều thế kỷ trước đúc kết mà thành, tất cả trẻ em đều phải học."
"Thật lợi hại." Đường Hoa thành tâm khen ngợi, trong mắt ánh lên tia sáng mong đợi, "Chẳng trách nơi này lại phồn hoa như thế."
Nguyễn Thời Giải liếc nhìn em, trầm giọng nói, "Những kiến thức này cậu học thì cứ học, nhưng chưa suy nghĩ thấu đáo lâu dài thì tuyệt đối không được dạy cho người khác, nếu không có thể sẽ mang đến phiền phức cho bản thân và cả gia quyến."
Đường Hoa nghiêm túc gật đầu.
Nghỉ ngơi một lát, Nguyễn Thời Giải lại để Đường Hoa đọc thêm một lượt, sau đó bảo cậu xem qua những quyển sách khác.
Ngoại trừ sách Ngữ văn, những quyển sách khác cũng không khó, đều như một phương tiện cơ bản để hiểu thêm về xã hội hiện đại, chỉ một loáng em đã xem xong.
Thời gian học tập luôn có vẻ dài hơn lúc giải trí, đợi đến khi Đường Hoa học xong, thời gian cũng sắp hết.
Em lưu luyến nhìn giá sách đầy ắp, Nguyễn Thời Giải thấy thế chỉ cười: "Học hành chăm chỉ vào, đợi cậu học xong mấy quyển sách này, tôi sẽ dẫn cậu ra ngoài đi dạo, xem thử những thứ được nhắc đến trong sách."
Đường Hoa vừa nghe đã sáng mắt lên: "Tiên sinh, chúng ta một lời đã định!"
Nguyễn Thời Giải gật đầu đáp ứng: "Ừm, một lời đã định."