Editor + Beta: Linoko
Diêu Tuyên thầm nghĩ không hay, cậu chắc chắn đã bị ai đó theo dõi.
Nhưng chưa kịp nhúc nhích để chạy trốn, bên tai đã vang lên một giọng nói quen thuộc đầy vẻ ác ý: "Tiểu tử, ngươi chạy đi, ta thật muốn xem ngươi chạy đi đâu!"
Trong tích tắc, Diêu Tuyên đã hiểu ra, hóa ra cậu đã bị Phương Nguyên Diệu phát hiện. Lý do mà nơi ẩn nấp này chưa từng bị người khác phát hiện, nhưng Phương Nguyên Diệu lại có thể tóm được cậu một cách dễ dàng, có lẽ cũng liên quan đến tiểu Phong Yêu đang ẩn náu sau tai cậu. Xem ra về sau khi triệu hồi tiểu gia hỏa, cậu phải cẩn thận hơn nữa khi chưa biết rõ đối phương cảm nhận được sự tồn tại của tiểu Phong Yêu như thế nào.
Tuy nhiên, lần này Diêu Tuyên không thể giống như trước đây dùng chìa khóa bí cảnh để thoát thân - biết rõ xung quanh không có đường nào khác, cậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt u ám của Phương Nguyên Diệu: "Phương tổng trưởng nói đùa, ta đâu có chạy."
Nghe cậu xưng hô như vậy, Phương Nguyên Diệu càng thêm bực bội, nhìn chằm chằm vào Diêu Tuyên cười lạnh hai tiếng: "Tiểu tử, ta khuyên ngươi lúc này đừng có mà lấy miệng làm lợi, ngươi cũng không nghĩ, nếu ngươi đã rơi vào tay ta..."
Ánh mắt hắn lại rơi xuống Phong Yêu bên tai Diêu Tuyên, gương mặt lập tức lộ rõ vẻ tham lam không hề che giấu, "Thì đừng mong có kết cục tốt đẹp gì! Ngươi cũng dám tiết lộ thân phận của ta, tưởng là không sợ không thoát thân được sao? Ha hả, thật đáng tiếc, cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp, chính là tình cảnh này đây!"
Ngay sau đó, bên cạnh Phương Nguyên Diệu xuất hiện một con nhện khổng lồ, hơi giống những con nhện mà Diêu Tuyên từng thấy khi vừa bước lên Lưu Quang Đảo, chỉ có điều đầu to hơn nhiều, và phần lưng cũng không hoàn toàn đen tuyền.
Phần lưng của con nhện này từ giữa hai mắt kéo dài đến đuôi được nối liền bởi một sợi chỉ vàng, hai bên có hoa văn gần giống hai khuôn mặt quái dị, một vui một giận - Diêu Tuyên biết đây là một loại yêu thú gọi là Kim Tuyến Song Diện Nhện.
Kim Tuyến Song Diện Nhện bẩm sinh có nọc độc mạnh, Phương Nguyên Diệu lại tiện tay vỗ nhẹ lên lưng nó, rõ ràng con nhện này chính là yêu sủng của hắn.
Ngay sau đó, Kim Tuyến Song Diện Nhện phun ra một sợi tơ, quấn về phía Diêu Tuyên.
Miễn là không bị gϊếŧ chết ngay lập tức, có lẽ vẫn còn một tia hi vọng sống sót.
Nghĩ vậy, Diêu Tuyên không hề giãy giụa, để mặc cho tơ nhện của Kim Tuyến Song Diện Nhện trói chặt mình, chỉ triệu hồi tiểu Phong Yêu về Hồn Hải. Sau đó cậu mới nở một nụ cười với Phương Nguyên Diệu: "Phương tổng trưởng, làm một tù nhân, ta muốn chết một cách rõ ràng."
Phương Nguyên Diệu thấy cậu thu hồi Phong Yêu, không khỏi thầm mắng "Đúng là thằng nhóc xảo quyệt", ngoài miệng chỉ nói: "Đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết."
Diêu Tuyên nhanh chóng bị tơ nhện của Kim Tuyến Song Diện Nhện quấn chặt như một cái kén, Phương Nguyên Diệu ném cậu lên lưng con nhện, cười gằn: "Hi vọng ngươi có thể trụ được lâu một chút, đừng có chưa tới nơi đã bị bảo bối của ta độc chết."
Diêu Tuyên cũng cười gằn không chút e ngại: "Ngài chưa lấy được thứ mình muốn, làm sao nỡ để ta chết chứ."
Phương Nguyên Diệu hừ lạnh một tiếng, lại thả ra một con yêu sủng khác - con yêu sủng này có hình dáng giống chuột với đôi chân trước cực kỳ sắc nhọn và thon dài, nhận được lệnh của Phương Nguyên Diệu liền nhảy sang một bên đào đất.
Diêu Tuyên vẫn im lặng, cẩn thận cử động một chút, để mình nằm trên mặt "giận dữ" ở lưng Kim Tuyến Song Diện Nhện.
Bởi vì cậu đã nhớ ra toàn bộ thông tin về Kim Tuyến Song Diện Nhện, loại nhện này ngoài việc cắn người gây trúng độc, lưng cũng có chất độc mạnh. Tuy nhiên, chỉ có nửa "vui vẻ" mới có độc, nửa còn lại thì không.
Tơ nhện của Kim Tuyến Song Diện Nhện cũng là một loại nguyên liệu cực kỳ hiếm và quý, có thể dệt thành áo giáp mềm với hiệu quả phòng ngự tuyệt vời. Lúc này sợi tơ trói chặt cậu quả thật vừa nhẹ vừa mềm lại kiên cố, tuy chưa nghĩ ra cách thoát thân nhưng Diêu Tuyên không khỏi tính toán xem liệu mình có thể thu những sợi tơ này làm của riêng không.
Phương Nguyên Diệu kia chỉ chuột yêu sủng đào đất với tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã đào được một đường hầm. Diêu Tuyên bị vác trên lưng con nhện, theo sau Phương Nguyên Diệu tiến vào bên trong.
Sau khi xuyên qua đường hầm, cảnh tượng trước mắt khiến Diêu Tuyên kinh ngạc đến sững sờ. Bởi vì nơi họ đang đứng chính là một đường hầm khác, nhưng tuyệt đối không phải do con chuột yêu sủng kia đào ra.
Nhớ lại trong bí cảnh thường có các đường hầm bí mật, có lẽ đây chính là đường hầm bí mật vốn có của Tứ Vô bí cảnh. Thoáng nhìn vẻ mặt không hề ngạc nhiên của Phương Nguyên Diệu, Diêu Tuyên biết đối phương chắc hẳn đã từng đến đường hầm bí mật này trước đó.
Trong đường hầm bí mật im ắng, ngoài bọn họ ra không còn ai khác. Diêu Tuyên bị Phương Nguyên Diệu xách lại ném xuống đất, bốn mắt nhìn nhau, cậu có thể cảm nhận được sát ý tỏa ra từ Phương Nguyên Diệu.
"Phương tổng trưởng, thế giới đẹp đẽ như vậy, ngài không nên táo bạo như thế." Diêu Tuyên như thể không nhận ra sát ý của Phương Nguyên Diệu, mở miệng nói.
Sát ý từ đối phương càng thêm đậm đặc.
Ngay sau đó, Diêu Tuyên lại ung dung nói tiếp: "Phương tổng trưởng, nếu ngài muốn ta cùng Phong Yêu giải trừ hồn ước, thật ra cũng không phải không thể."
Phương Nguyên Diệu thoạt đầu sửng sốt, rồi âm trầm nhìn thẳng vào cậu: "Tiểu tử, ngươi định chơi trò gì?"
Diêu Tuyên định làm động tác bằng tay, nhưng cánh tay bị trói quá chặt, không thể cử động, đành phải dùng lời nói để biểu đạt: "Ngài nghĩ ta trong tình cảnh này còn có thể chơi trò gì? Ngài là Ngự Yêu Sư cấp Tướng, còn ta mới đây vẫn còn là học đồ, ngài cần gì phải sợ ta chơi trò gì chứ?"
"Ít nói nhảm." Phương Nguyên Diệu quát không kiên nhẫn, "Giao Phong hệ nguyên linh ra đây."
Diêu Tuyên hỏi: "Rồi sau đó thì sao?"
"Cái gì sau đó?"
"Ta sau đó ra sao?"
"Ta có thể cho ngươi chết không đau đớn lắm."
Diêu Tuyên lắc đầu: "Thế thì quá không có lời! Ta không sợ đau đớn, dù sao cũng đều là chết, ta tại sao phải giao thứ ngươi muốn cho ngươi? Cùng lắm thì ngươi gϊếŧ chết ta! Hắc hắc, nhưng như vậy, Phong Yêu của ta tự nhiên cũng sẽ chết theo ta."
Phương Nguyên Diệu nghiến răng ken két: "Ngươi muốn thế nào?"
Diêu Tuyên vẫn chậm rãi nói: "Hiện giờ có vẻ như Phương tổng trưởng ngài có việc cầu xin ta, chứ không phải ta có việc cầu ngài."
Phương Nguyên Diệu lại lần nữa im lặng, Diêu Tuyên lại cảm thấy sát ý trong mắt hắn cuối cùng càng thêm đậm đặc.
Chỉ là vẫn chưa đủ.
Dù cho bây giờ để Gai Mạn Đà La sử dụng kỹ năng ảo cảnh, Phương Nguyên Diệu có tám chín phần sẽ không rơi vào, mà rất có thể Gai Mạn Đà La sẽ bị phản phệ, rốt cuộc đối phương và cậu chênh lệch quá lớn.
Sở dĩ liên tục kích động Phương Nguyên Diệu, mục đích của Diêu Tuyên chính là ở chỗ này.
Kỹ năng ảo cảnh của Gai Mạn Đà La là một loại công kích Tinh Thần hệ nhắm vào Hồn Hải của con người. Và khi cảm xúc con người càng dao động mạnh, khả năng thành công của loại công kích này càng cao.
Trên thực tế, xác suất hiệu quả lớn nhất của ảo cảnh Gai Mạn Đà La, theo Diêu Tuyên đoán, cũng sẽ không vượt quá một thành, hiện tại thậm chí chỉ có nửa thành!
Bởi vì giữa Phương Nguyên Diệu và Diêu Tuyên tồn tại chênh lệch hơn một cấp rất lớn, cũng có nghĩa là Hồn Hải của đối phương tất nhiên càng cứng cỏi, càng rộng lớn, càng khó lay động, mà hiện giờ Gai Mạn Đà La vẫn còn ở giai đoạn ấu sinh.
Nhưng chỉ cần có một thành khả năng, Diêu Tuyên đều sẵn sàng thử một lần.
Và trước khi đạt được xác suất một thành, Diêu Tuyên tuyệt đối sẽ không hành động khinh suất.
Nhân cơ hội này, Diêu Tuyên lại suy nghĩ về thông tin Phương Nguyên Diệu vừa để lộ.
Phong hệ nguyên linh.
Cậu thật sự chưa từng nghĩ tới, thứ Phương Nguyên Diệu muốn có lại là Phong hệ nguyên linh. Điều càng không ngờ tới là Phong hệ nguyên linh lại tồn tại trong cơ thể yêu sủng của mình.
Nếu không có Phương Nguyên Diệu, đây chắc chắn là một điều tốt.
Trong thế giới Thiên Nguyên tồn tại một số vật phẩm vô cùng hiếm có, vô cùng quý giá, thậm chí còn quý hơn cả trang bị không gian trữ vật, trong đó có một loại gọi là "nguyên linh".
Căn cứ vào thuộc tính khác nhau, nguyên linh cũng có sự phân biệt, Hỏa hệ nguyên linh thiên về táo bạo, Thủy hệ nguyên linh tương đối nhu hòa... Phong hệ nguyên linh thì mang đặc tính của gió nhẹ. Chúng không phải sinh vật, nhưng tự nhiên có một chút linh tính quý giá, một khi nguyên linh tồn tại đủ lâu, loại linh tính này thậm chí có thể tiến hóa thành sinh mệnh.
Diêu Tuyên đoán rằng tiểu Phong Yêu có lẽ đã vô tình nuốt phải Phong hệ nguyên linh, và lúc đầu khi hai bên chưa dung hợp, Phương Nguyên Diệu không thể phát hiện sự tồn tại của Phong hệ nguyên linh, nhưng theo tiểu Phong Yêu dần trưởng thành, hơi thở của Phong hệ nguyên linh lộ ra, mới khiến Phương Nguyên Diệu nhận ra.
Có thể nói, chỉ cần tiểu gia hỏa tránh được kiếp nạn này, nó sẽ có một tương lai đầy tiềm năng vô hạn, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người - nguyên linh là bảo vật duy nhất có thể giúp yêu sủng từ đây không còn bất kỳ trở ngại nào, trực tiếp trở thành yêu sủng siêu phẩm.
Tuy nhiên, kế hoạch ban đầu của cậu là cho tiểu Phong Yêu ăn Lôi hệ Hồn Tinh phải tạm dừng. Bởi vì có sự tồn tại của Phong hệ nguyên linh, bất kỳ thuộc tính nào khác đều trở nên không đáng kể. Dù cho để tiểu gia hỏa nuốt Hồn Tinh đó, có lẽ cũng không thể phát triển đặc tính Lôi hệ như Diêu Tuyên dự định. Xem ra Lôi hệ Hồn Tinh đó phải để dành một thời gian.
Vừa suy nghĩ, Diêu Tuyên vừa dùng khóe mắt quan sát xung quanh. Cậu chú ý thấy không xa có một bóng tối, đường cong mơ hồ kéo dài ra khiến Diêu Tuyên cảm thấy quen mắt, suy nghĩ một lúc cậu chợt hiểu ra - nếu cậu không đoán sai, nơi đó có lẽ chính là cơ hội để cậu thoát thân.
Cậu lại nhìn Phương Nguyên Diệu.
Diêu Tuyên quyết định.
Cậu phá vỡ sự im lặng, "Phong hệ nguyên linh đúng là thứ tốt."
Phương Nguyên Diệu có vẻ hơi ngạc nhiên: "Tiểu tử này lại biết về Phong hệ nguyên linh sao?"
Diêu Tuyên nói: "Ta không biết, nhưng nếu nó khiến Phương tổng trưởng phải hại hàng trăm học đồ đến Oan Hồn Hải, thì chắc chắn nó rất quý giá."
Phương Nguyên Diệu cười lạnh: "Ngươi quả nhiên thông minh! Không sai, chính là ta! Ta vất vả lắm mới có được tin tức, ở Phong Yêu Cốc có Phong hệ nguyên linh tồn tại, cố ý xin chuyển đến Phong Yêu Phủ, chính là muốn nhân cơ hội tìm kiếm nó!" Hắn càng nói càng bực bội, trong mắt sát ý mênh mông, gần như hữu hình, "Ai ngờ ta đang tìm kiếm nó, Phong Yêu lại đột nhiên bạo động! Phong hệ nguyên linh đã mất tích, kế hoạch thất bại, không ngờ lại để cho tiểu tử ngươi nhặt được món hời!"
Diêu Tuyên lạnh lùng nói: "Đó là số mệnh."
"Chê cười!"
Phương Nguyên Diệu khinh thường nói: "Ta không tin vào số mệnh! Hơn nữa..." Hắn nhìn Diêu Tuyên như đang nhìn một người chết, "Hiện giờ ngươi chẳng phải đã rơi vào tay ta rồi sao? Mạng của ngươi xem ra cũng đến đây thôi! Tiểu tử, biết điều một chút, ngoan ngoãn cùng Phong hệ nguyên linh giải trừ hồn ước, biết đâu ta tâm tình tốt sẽ cân nhắc tha cho ngươi một mạng. Nếu ngươi còn ngoan cố - dù ta không có được Phong hệ nguyên linh thì sao! Ta sẽ khiến ngươi chết... Rất thảm... Rất thảm..."
Diêu Tuyên mặt không đổi sắc: "Ngài cứ thử xem."
Sát ý của đối phương quả nhiên lại tăng thêm, chúng như thực thể lao về phía cậu, gần như muốn vây cậu vào bên trong.
Hiện tại cũng chỉ mới có khoảng một thành khả năng, nhưng mà...
Trong mắt Diêu Tuyên lóe lên vẻ kiên định.
Kéo dài thêm nữa cũng chẳng ích gì, trong đường hầm bí mật này trong thời gian ngắn sẽ không có người thứ ba xuất hiện.
Đánh cuộc!
"Tiểu tử, đừng thử thách lòng kiên nhẫn của ta nữa!"
"Được rồi!" Diêu Tuyên bỗng nở một nụ cười, "Chỉ đùa với ngài một chút thôi, đừng nghiêm trọng quá, ta sẽ gọi Phong Yêu ra ngay."
Phương Nguyên Diệu chăm chú nhìn cậu, quả nhiên xuất hiện dao động hồn lực triệu hồi yêu sủng, hắn cười lạnh một tiếng đang định bắt lấy con Phong Yêu đó --