Editor + Beta: Linoko
Nhưng Phương Nguyên Diệu lại chỉ nhìn thấy một bụi cây rậm rạp che khuất.
Không đúng!
Hắn vừa mới cảnh giác, trước mắt bỗng tối sầm lại.
Sau khi tạo ra ảo ảnh, Gai Mạn Đà La như kiệt sức, cành lá héo rũ, treo trên người Diêu Tuyên suýt nữa rơi xuống. Nhân lúc Phương Nguyên Diệu mắt vô hồn, Kim Tuyến Song Diện Nhện cũng đứng yên tại chỗ, cậu vừa thu hồi Gai Mạn Đà La, vừa lăn về phía cái bóng đã nhắm sẵn.
Đường cong kéo dài từ cái bóng cho Diêu Tuyên biết, nơi đó rất có thể là vị trí cơ quan của mật đạo.
Dù cơ quan đối với cậu chưa chắc đã không nguy hiểm, nhưng ít nhất sẽ đối xử công bằng với cậu và Phương Nguyên Diệu, có thể cho cậu một cơ hội sống sót.
Khi Diêu Tuyên lăn vào trong bóng tối, Phương Nguyên Diệu đã tỉnh táo lại. Lúc này hắn thực sự tức giận đến cực điểm, ngược lại làm cho gương mặt ấy trông có vẻ bình tĩnh khác thường, không còn âm trầm như trước, "Tiểu tử." Ngay cả giọng điệu cũng dường như ôn hòa hơn nhiều, "Ngươi cứ chạy đi."
Kim Tuyến Song Diện Nhện hiển nhiên đã nhận được chỉ thị của chủ nhân, chỉ một cái nhảy đã lao về phía Diêu Tuyên!
Cùng lúc đó, Phương Nguyên Diệu lại triệu hồi một con yêu sủng Mãng Xà.
Diêu Tuyên ngược lại rất hài lòng khẽ nhếch môi cười, bởi vì cậu có thể cảm nhận được cơ quan mật đạo đang khởi động.
Quả nhiên như thế, ngay khi Kim Tuyến Song Diện Nhện định phun tơ trói cậu lại lần nữa, tiếng cơ quan rất nhẹ vang lên từ đâu đó, ngay sau đó, vô số hàng rào sắc bén từ trên trời rơi xuống.
Trong nháy mắt, không gian trong mật đạo dường như bị chia thành vô số ô nhỏ.
Kim Tuyến Song Diện Nhện kịp thời rút lui mới tránh được kết cục tương tự, Phương Nguyên Diệu giật mình, vội vàng trốn vào bụng yêu sủng Mãng Xà.
Diêu Tuyên cũng lâm vào tình thế nguy hiểm, đầu nhọn sắc bén đang không ngừng tiến gần, cậu chỉ có thể cố gắng cuộn tròn người lại.
Nhưng cũng suýt bị cắt trúng, nếu không phải tơ nhện của Kim Tuyến Song Diện Nhện có hiệu quả phòng ngự tốt, cậu đã không chỉ cảm thấy chấn động nhẹ và vị tanh ngọt trong miệng như hiện giờ.
Thấy cậu cũng không bị thương, Phương Nguyên Diệu tức giận đến gần như thổ huyết!
Diêu Tuyên quay đầu lại thu hết biểu cảm của đối phương vào đáy mắt, không nhịn được nở một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Sau đó lại phán đoán vị trí cơ quan tiếp theo, tiếp tục lăn về phía trước.
Nhờ kinh nghiệm kiếp trước, Diêu Tuyên nhanh chóng nắm bắt được quy luật xuất hiện của các cơ quan có thể có trong mật đạo.
Vì thế khi Phương Nguyên Diệu thoát khỏi những hàng rào kia, đang định đuổi theo Diêu Tuyên, một đợt tấn công khác bất ngờ ập đến.
Lần này lại là vô số mũi tên bắn ra từ hai bên mật đạo, dù yêu thú Mãng Xà da dày thịt béo, Phương Nguyên Diệu cũng có trang phục phòng ngự, vẫn bị cuộc tập kích bất ngờ này làm cho chật vật.
Hắn vốn cũng không quá để tâm, nghĩ thầm tên nhóc kia chắc cũng trốn không thoát, ngước mắt lên lại thấy Diêu Tuyên đã lăn ra khỏi phạm vi tấn công của mũi tên.
"Đáng chết ——" Phương Nguyên Diệu nghiến răng ken két, hận không thể lột da xẻ thịt cậu, càng lúc càng tưởng tượng trong đầu cách làm cho Diêu Tuyên chết thảm.
Diêu Tuyên lúc này vẫn đang chờ đợi cơ hội nhiều hơn.
Cậu biết rõ, đuổi bắt trong mật đạo không phải kế sách hay. Cậu không biết mật đạo này cuối cùng dẫn đến đâu, không biết mật đạo dài ngắn thế nào, làm sao đảm bảo chắc chắn có thể chạy thoát chứ?
Hơn nữa một loạt cơ quan mở ra, phía sau xa xa vang lên tiếng nước ầm ầm.
Sắc mặt Diêu Tuyên hơi biến đổi.
Phương Nguyên Diệu cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra, lập tức cười lớn: "Tiểu tử, ngươi cứ tiếp tục chạy đi!"
Diêu Tuyên cắn chặt răng.
Trong lòng cậu hiểu rõ, nếu lũ lụt từ phía sau cuốn tới, Phương Nguyên Diệu có yêu sủng Mãng Xà tốc độ chắc chắn rất nhanh, bắt được cậu chỉ có thể bị cuốn trôi quả thật dễ như trở bàn tay.
Nhưng muốn cậu từ bỏ như vậy, cậu cũng tuyệt đối không chịu!
Kiếp trước cậu bị Vệ Hạo Sinh phản bội, đối phương đột nhiên trở mặt, ra tay tàn nhẫn, nhưng lại cố ý không gϊếŧ cậu. Mãi về sau Diêu Tuyên mới mơ hồ cảm thấy, Vệ Hạo Sinh dường như hy vọng có thể nhìn thấy cậu sống không ra sống, chết không ra chết, càng thê thảm đối phương càng khoái chí.
Cho đến bây giờ cậu vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của Vệ Hạo Sinh, nhưng chính vì Vệ Hạo Sinh chưa từng muốn gϊếŧ chết cậu, cậu mới có cơ hội kéo dài hơi tàn lần lượt, mới có thể nắm bắt từng cơ hội, tiến vào vô số bí cảnh hiểm địa, và mới có thể có kỳ ngộ này, sống lại một lần nữa.
Dù là lúc nghèo túng nhất, thân bị trọng thương không thể cử động, bụng đói meo, yêu sủng thoi thóp, trời đang rơi tuyết, xung quanh hoang tàn vắng vẻ...
Diêu Tuyên cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ mạng sống này!
Cậu vẫn còn nhớ rõ vị của từng nắm tuyết lớn ăn vào miệng, nhớ rõ hàm răng đẫm máu của dã thú muốn biến cậu thành thức ăn, còn có đôi mắt tuyệt vọng của nó khi bị cậu cắn chết, nhớ rõ cảm giác lấy đống rác làm nơi ở...
Điều cậu nhớ rõ nhất chính là, cuối cùng cậu vẫn còn sống!
Giờ phút này vẫn chưa đến tuyệt cảnh, còn xa mới đến!
Lũ lụt trong chớp mắt ập đến từ phía sau, dòng nước mãnh liệt, đánh thẳng vào lưng Diêu Tuyên.
Phương Nguyên Diệu phía sau nhìn thấy cậu phun ra máu, như thấy một con chuột già hấp hối giãy giụa, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, vừa nhẹ nhàng vuốt ve vảy của yêu sủng Mãng Xà, vừa dịu dàng nói với nó: "Bảo bối à, đẹp không? Lát nữa ngươi hãy ăn hắn đi, ta nghĩ hương vị nhất định... Rất ngon... Rất ngon..."
Diêu Tuyên phun ra vài ngụm máu, mặc cho máu nhuộm đỏ tơ nhện trắng như tuyết thành màu đen đỏ, rồi lại bị dòng nước hòa tan.
Ánh sáng trong mắt cậu lại càng sâu thẳm hơn, cậu không từ bỏ nỗ lực điều chỉnh tư thế trong sự trói buộc của tơ nhện, cố gắng làm cho tốc độ của mình nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
Cậu tập trung cao độ, nên hoàn toàn không chú ý rằng, cái vòng tay không vừa vặn ở cánh tay phải kia đã vô tình trượt xuống.
Con Rồng Li trên vòng tay đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt màu máu nhìn thẳng vào máu Diêu Tuyên phun ra, ánh sáng nhạt lóe lên, nó há miệng hút tất cả những giọt máu đó vào bụng, mới lộ ra vài phần vẻ chưa thỏa mãn.
Ngay sau đó, Diêu Tuyên mơ hồ nghe thấy vài tiếng gầm kỳ lạ, rồi phát hiện mình được bao bọc trong một vòng ánh sáng màu xanh băng, lũ lụt phía sau bỗng nhiên trở nên xa xôi —— xa đến mức như không còn nghe thấy tiếng động nữa.
Phương Nguyên Diệu trợn mắt há hốc mồm, bởi vì ngay khi hắn chuẩn bị tiến lên bắt lấy Diêu Tuyên, lại trơ mắt nhìn bên cạnh tên nhóc kia đột nhiên xuất hiện một vật thể hình tròn kỳ lạ, không ngừng tỏa ra ánh sáng màu xanh băng quỷ dị ra bên ngoài, ngay cả dòng nước cũng bị ánh sáng đẩy ra ngoài, không thể tiến vào.
Ngay sau đó, hắn liền mất dấu Diêu Tuyên.
Phương Nguyên Diệu hơi mờ mịt nhìn quanh, suýt nữa bị dòng nước cuồn cuộn không ngừng cuốn đi, mới thu hồi tầm mắt, sắc mặt khó coi trầm mặc một lát, cuối cùng hắn gọi con yêu sủng chuột kia ra: "Đi!"
Khi Diêu Tuyên hoàn hồn, cậu phát hiện mình đã nằm trên sàn của một căn phòng. Bị tơ nhện trói buộc, cậu không thể cử động thân thể, chỉ có thể xoay cổ quan sát xung quanh.
Không cửa, không cửa sổ, bốn bề đều là tường, đây là một gian mật thất.
Vậy mình làm sao đến được đây?
Diêu Tuyên ngẩn người một lúc, nhớ lại vòng ánh sáng màu xanh băng vừa bao quanh mình, phải chăng cậu đã được vòng sáng đó truyền tống đến đây? Vòng sáng đó rốt cuộc là vật gì? Là cơ quan của mật đạo? Không, không phải cơ quan, bởi vì cậu chắc chắn mình chưa từng chạm vào bất kỳ cơ quan nào khác. Nhưng nếu không phải cơ quan, vậy là cái gì? Và vòng sáng màu xanh băng này đã giúp cậu thoát khỏi sự truy sát của Phương Nguyên Diệu, liệu cậu có thể phỏng đoán rằng nó đứng cùng phe với mình không?
Trong khi đó, Li Long đã khép mắt lại từ lâu, lặng lẽ trở về cánh tay phải của Diêu Tuyên, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Diêu Tuyên nghĩ mãi không ra, đành tạm gác lại, quay sang tiếp tục quan sát tình hình trong mật thất.
Gian mật thất này không rộng lắm, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy chật chội, có lẽ là do bên trong hầu như không có bài trí gì. Ngoài bức tranh treo trên tường đối diện, Diêu Tuyên chỉ thấy một tấm đệm hương bồ màu xám đặt ở giữa phòng, có lẽ là nơi chủ nhân nơi đây ngồi thiền.
Diêu Tuyên chỉ liếc qua bức tranh rồi dời mắt đi không màng tới, bởi vì sự chú ý của cậu đều bị hút về tấm đệm hương bồ kia.
Tấm đệm hương bồ rộng khoảng hai thước vuông, Diêu Tuyên gần như phải cố gắng lắm mới dịch được mình đến trước nó, nhìn kỹ một hồi lâu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nếu cậu không nhìn nhầm, lớp giữa của tấm đệm hương bồ này chính là được làm từ gỗ thần mộc Vong Ưu. Không sai, chính là Vong Ưu Mộc! Hơn nữa rõ ràng là được làm từ một khối Vong Ưu Mộc nguyên vẹn! Diêu Tuyên không nhịn được lại một lần cảm thán, chủ nhân trước đây của bí cảnh Tứ Vô quả thật giàu có và hào phóng!
Vong Ưu Mộc được xưng là thần mộc trong thế giới Thiên Nguyên không phải không có lý do, một mặt nó cực kỳ hiếm thấy, lần cuối cùng có vòng tay Vong Ưu Mộc xuất hiện tại phòng đấu giá đã là hơn hai mươi năm trước, những năm gần đây đã hoàn toàn tuyệt tích; mặt khác nó có tác dụng rất lớn trong việc hỗ trợ Ngự Yêu Sư tu luyện, vừa có thể làm cho Ngự Yêu Sư tâm không tạp niệm, lại có thể tăng cường sức mạnh Hồn Hải của Ngự Yêu Sư, còn có thể loại bỏ mọi chướng ngại khi Ngự Yêu Sư tấn cấp.
Nói cách khác, nếu có Vong Ưu Mộc trong tay, ngay cả Diêu Tuyên kiếp trước cũng rất có thể tiến bộ vượt bậc, trực tiếp báo thù rửa hận diệt trừ Vệ Hạo Sinh.
Và Vong Ưu Mộc chỉ cần lấy một đoạn dài khoảng một tấc, to bằng ngón tay là đã có thể có hiệu quả này, vì vậy mọi người thường chế thành vòng tay —— dùng cả khối Vong Ưu Mộc nguyên vẹn để làm đệm hương bồ? Hành động này chỉ khiến người ta phải kêu lên phá của! Lãng phí của trời!
Sau khi đánh giá từng góc cạnh của tấm đệm hương bồ, Diêu Tuyên trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Cậu chỉ nhận ra lớp giữa là khối Vong Ưu Mộc nguyên vẹn, còn lớp trên có vẻ như là chất liệu tơ lụa và lớp dưới màu đen kia là gì, Diêu Tuyên không có manh mối.
Nhưng với sự hiện diện của Vong Ưu Mộc, cậu không thể nào nghĩ rằng những thứ đó lại kém hơn Vong Ưu Mộc được.
Điều khiến Diêu Tuyên cảm thấy tiếc nuối chính là, dù là Vong Ưu Mộc hay những chất liệu khác, đều không có vẻ như có thể cắt đứt được tơ nhện của Kim Tuyến Song Diện Nhện.
Cậu vẫn chỉ có thể coi mình như một con nhộng, hoặc là lăn, hoặc là nhích từng chút một...
Diêu Tuyên buồn bã một lúc rồi nhanh chóng gạt bỏ những cảm xúc đó sang một bên, cẩn thận dịch mình lên tấm đệm hương bồ —— một nơi quý giá như vậy, dù chỉ được nằm một lát cũng đáng!
Cậu nằm nghiêng trên tấm đệm hương bồ, thử bắt đầu tu luyện, quả nhiên có thể cảm nhận được dù là 《Thiên Địa Ca》 hay 《Nguyên Khí Quyết》 đều vận hành thông suốt hơn, chỉ một vòng tu luyện đã tạo ra cảm giác thoải mái sung sướиɠ đến cực điểm.
Hồn Hải cũng lại một lần nữa tỏa ra ánh sáng vàng, ánh sáng vàng xoay quanh Hồn Hải, càng thêm dày đặc, gần như muốn ngưng tụ thành chất lỏng.
Đồng thời, Diêu Tuyên càng cảm thấy vết thương khép lại, ý niệm rõ ràng, tai thính mắt sáng, ý thức cũng cực kỳ tỉnh táo, mọi chi tiết nhỏ nhặt đều trở nên rõ ràng mồn một.
Chính vì lý do đó, cậu mới chú ý rằng mình dường như đã bỏ qua một điều.