Trọng Sinh Ngự Thú Thiên Hạ

Chương 33: Quyết đoán

Editor & Beta: Linoko

Cánh cửa thứ hai, nhờ có khế ước Gai Mạn Đà La của Diêu Tuyên tham gia, những yêu thực cùng loại cấp cao kia chỉ cần hơi có ý tứ một chút, liền thả bọn họ đi qua.

Chỉ là Diêu Tuyên vừa mới tiến lên phía trước, lại chú ý tới Tứ Vô công tử dừng bước không đi. Cậu quay đầu lại liền thấy người nọ từ trong áo khoác vươn ra một bàn tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ lên Gai Mạn Đà La kia. Cành lá màu xanh đậm làm cho làn da vốn đã mang chút bệnh tật của người này càng thêm trắng bệch, gần như không thể nhìn thấy màu máu.

Nhìn ra hắn đang giao lưu với Gai Mạn Đà La, Diêu Tuyên trong lòng càng thêm khẳng định suy đoán vừa rồi của mình.

Bí cảnh Tứ Vô này, chắc chắn có mối quan hệ lớn với Tứ Vô công tử.

Cậu vừa suy nghĩ, bước chân lại không dừng, chỉ trong chốc lát, phần thưởng của cửa thứ hai đã xuất hiện trước mắt. Cũng là một chiếc bàn nhỏ, nhưng trên mặt bàn chỉ bày hai cái hộp.

Nghĩ thầm phải chăng vì lần này cậu cùng Tứ Vô công tử đi qua cùng nhau, lại có Gai Mạn Đà La gần như gian lận cho đi nên phần thưởng cũng co lại? Diêu Tuyên vừa miên man suy nghĩ, vừa chờ đợi bên cạnh bàn nhỏ.

Một lúc lâu sau, Tứ Vô công tử mới kết thúc giao lưu với Gai Mạn Đà La, bước nhanh đi tới. Hắn thấy Diêu Tuyên vẫn đứng im bên cạnh bàn nhỏ, dáng vẻ như đang thất thần không biết nghĩ gì, lại nhìn chiếc bàn chưa từng động đến, trong mắt ý cười tăng thêm một chút.

Đợi Diêu Tuyên hoàn hồn nhìn về phía mình, Tứ Vô công tử lộ ra một nụ cười xin lỗi: "Thật ngượng ngùng, để tiểu huynh đệ ngươi đợi lâu, ta có hỏi vài chuyện."

Diêu Tuyên căn bản chẳng để tâm những chuyện đó, cậu hiện giờ chỉ muốn mau chóng phân chia phần thưởng, nhìn những chiếc hộp rồi hỏi: "Ngươi một cái ta một cái?"

Tứ Vô công tử không có ý kiến gì về điều này.

Nhận lấy chiếc hộp đối phương đưa cho, Diêu Tuyên xoay người liền đi, như thể chẳng muốn biết chút nào về nội dung chiếc hộp còn lại, khiến Tứ Vô công tử lại nhìn cậu thêm một cái.

Hai người rời khỏi cửa thứ hai, đi đến trước cửa thứ ba.

Giờ đây Diêu Tuyên đã quen với việc đối mặt với một cánh cửa lớn đóng kín, chỉ là lần này, cậu nhìn nhìn cánh cửa trước mắt, lại nhìn nhìn Tứ Vô công tử dường như đang chìm vào trầm tư, trong lòng nảy sinh chút do dự.

Cậu có nên đổi ý rồi rời đi không?

Không sai, nếu cậu cứ đi theo Tứ Vô công tử mãi, Tứ Vô công tử cũng chưa chắc sẽ từ chối, Diêu Tuyên tin rằng lần này cậu thậm chí có thể thăm dò toàn bộ bí cảnh một cách rõ ràng, cũng có thể đạt được không ít lợi ích từ đó.

Nhưng cửa thứ hai cậu cùng Tứ Vô công tử đồng hành, ít ra là vì đối phương muốn mượn dùng Gai Mạn Đà La của cậu, cửa thứ ba có lẽ cậu cũng có thể góp sức, còn cửa thứ tư thì sao? Rồi sau đó nữa thì sao?

Diêu Tuyên chẳng cho rằng, bản thân một Ngự Yêu Sư cấp Sĩ bình thường, ngay cả khế ước yêu sủng cũng chưa đầy đủ, thật sự có thể đóng vai trò gì lớn lao trong hành trình tiếp theo.

Khả năng lớn nhất, là cậu sẽ trở thành gánh nặng.

Kiếp trước Tứ Vô công tử chính là nhân vật phong vân tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục Trung Châu, là người cùng với Thương Cảnh chi vương Vệ Hạo Sinh, Thiết Huyết Chiến Hồn Hạ Lan Kỳ, Bạch Bào Thánh Nữ Mộ Toàn Cơ sánh vai, là ngôi sao tỏa sáng rực rỡ trong thế giới Thiên Nguyên, càng là nhân vật mà một Ngự Yêu Sư sơ đẳng bị chặn con đường như cậu mãi mãi chỉ có thể ngưỡng mộ.

Đặt vào trước kia, nếu có ai nói với Diêu Tuyên rằng một ngày nào đó cậu sẽ quen biết Tứ Vô công tử, thậm chí cùng nhau đồng hành, có lẽ khi đó Diêu Tuyên đánh chết cũng không tin.

Mà hiện tại... Cậu tuyệt đối không cho bất kỳ ai có cơ hội ngăn cản mình không ngừng tiến lêи đỉиɦ cao Ngự Yêu Sư, cậu tin tưởng bản thân cũng có thể bước lên vị trí tối cao đó!

Vì vậy trong tương lai rất có thể cậu vẫn sẽ giao tiếp với Tứ Vô công tử, vậy cần gì phải trong khoảng thời gian ngắn làm hỏng mối quan hệ hiếm có giữa hai người trong cuộc thăm dò tiếp theo chứ.

Chẳng ai muốn luôn mang theo một gánh nặng xa lạ, thay vì để đối phương lộ ra vẻ khó chịu rồi chủ động đuổi đi, chi bằng ngay bây giờ rút lui. Huống chi Diêu Tuyên tuy tò mò về bí cảnh tiếp theo nhưng cũng không quá khao khát.

Cậu trong lòng không biết đã nhớ kỹ bao nhiêu chỗ bí cảnh, chỉ là hiện giờ còn chưa tiện đi trước thôi. Nếu bí cảnh Tứ Vô này có quan hệ mật thiết với Tứ Vô công tử, vậy lợi ích lớn nhất tất nhiên sẽ dừng lại ở Tứ Vô công tử, Diêu Tuyên cũng không đáng chen chân vào.

Bởi vậy cậu rất nhanh đã có quyết định: "Ta chuẩn bị quay về."

"Quay về?" Tứ Vô công tử nghe vậy như có chút không tin.

Diêu Tuyên nói: "Ta không định tiếp tục đi tiếp nữa, phía sau có thể sẽ rất nguy hiểm, ta không nghĩ mình đối phó được."

Tứ Vô công tử bật cười nói: "Tiểu huynh đệ, cứ đi theo ta, có ta ở đây, ngươi tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu."

Diêu Tuyên chỉ lắc đầu: "Không cần thiết đâu, có thể đi đến đây cũng đã ngoài dự kiến của ta rồi, hiện tại thu hoạch ta cũng rất thỏa mãn." Cậu nhìn về phía Tứ Vô công tử, "Ngươi là người tốt, nhưng cứ đi theo ngươi mãi, gặp nguy hiểm để ngươi che chắn, có lợi ích ta lại muốn chia một phần, ta sẽ thật ngượng ngùng."

Tứ Vô công tử nói một cách thấm thía: "Trẻ con nghĩ nhiều quá dễ không cao lớn được đâu."

Diêu Tuyên: "..."

Diêu Tuyên cảm thấy ý nghĩ muốn kết giao thêm chút với Tứ Vô công tử lúc trước của mình, chắc chắn là uống nhầm thuốc rồi! Loại nhân vật phong vân khó giao tiếp này, kính nhi viễn chi mới phù hợp hơn!

Tuy nhiên bất kể là muốn thân cận hơn với đối phương, hay là xa cách hơn, Diêu Tuyên đã quyết tâm rời khỏi bí cảnh, sẽ không thể bị Tứ Vô công tử thuyết phục ở lại.

Tứ Vô công tử có lẽ cũng nhìn ra ý định của cậu, cười ha hả nói: "Ta biết ngươi tuy còn nhỏ tuổi, nhưng trong lòng đã có chủ ý của mình và sẽ không thay đổi. Được rồi, nếu ngươi thật sự muốn rời khỏi nơi này, ta sẽ không cố ép ngươi ở lại. Nhưng mà tiểu huynh đệ này, khi ngươi ra ngoài hãy cẩn thận một chút, tuy rằng có thể đến được nơi này chắc không có bao nhiêu người, nhưng nếu bị người khác phát hiện ngươi, dù là sư trưởng của ngươi trước đây, cũng không chừng sẽ thèm muốn thu hoạch của ngươi đấy."

Đây là thật lòng lo lắng cho mình, Diêu Tuyên rất cảm kích hắn, "Đa tạ ngươi, ta đã biết."

Ý của Tứ Vô công tử, Diêu Tuyên tất nhiên hiểu rõ trong lòng, huống chi cậu vốn cũng không định quay lại đường cũ. Cậu vào bí cảnh là để tránh người khác phát hiện, ra ngoài tự nhiên tốt nhất cũng không để ai biết được. May mắn là cậu lúc trước đã mò mẫm qua trong bí cảnh, lại có kinh nghiệm kiếp trước, những góc hẻo lánh đối với cậu mà nói chẳng có gì khó.

Chỉ là khi cậu thấy Tứ Vô công tử sắp bước vào cửa thứ ba, Diêu Tuyên hiếm khi nảy sinh chút tò mò: "Này!"

Tứ Vô công tử quay đầu lại.

Diêu Tuyên trong lúc nhất thời lại không biết mở miệng thế nào.

Kiếp trước cậu chỉ biết danh hiệu Tứ Vô công tử này của hắn, nhưng phát hiện ra dù là trong lời đồn đại hay ở những trường hợp khác, tên họ của đối phương cũng chưa từng được nhắc đến. Hiện giờ hai người cũng coi như quen biết một hồi, muốn biết Tứ Vô công tử xưng hô thế nào cũng đâu phải chuyện gì quá đáng đúng không?

Chỉ là nếu kiếp trước Tứ Vô công tử giữ kín như bưng, trong đó hẳn có điều kỳ lạ, thật sự hỏi e rằng sẽ chạm đến điều cấm kỵ nào đó.

Có lẽ là nhìn thấy vẻ muốn nói lại thôi của cậu, Tứ Vô công tử nảy sinh hứng thú, cười tủm tỉm chờ đợi cậu đặt câu hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi đi."

Diêu Tuyên suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Ta tên là Diêu Tuyên, cảm ơn ngươi đã giúp đỡ ta suốt chặng đường, ta nên xưng hô ngươi thế nào đây?"

Nét mặt Tứ Vô công tử hơi khựng lại - nếu không phải Diêu Tuyên đã trải qua hai kiếp làm người, lại thường xuyên phải đoán ý từ nét mặt để tự bảo vệ mình, có lẽ cậu đã không nhận ra tia tàn nhẫn chớp lóe trong đáy mắt đối phương.

Nhưng kỳ lạ là, khi đối mặt với cậu, tia tàn nhẫn đó đã được che giấu rất kỹ, thay vào đó là một biểu cảm vô cùng dịu dàng: "Biết tên họ của ta cũng chẳng có lợi gì cho ngươi đâu. Diêu Tuyên, ngươi nói ngươi tên Diêu Tuyên, cái tên này thật không tồi." Nhấm nháp hai chữ Diêu Tuyên trong miệng một lúc, hắn ngẩng đầu nhìn thiếu niên đối diện, trong lòng chợt động, "Nếu ngươi thật sự muốn biết, không bằng cùng ta đặt một ước định, thế nào?"

Phiền phức vậy sao? Diêu Tuyên chớp chớp mắt, theo bản năng muốn từ chối.

Nhưng Tứ Vô công tử đưa tay vỗ nhẹ đầu cậu, ngón tay lướt từ đỉnh đầu xuống, dường như có thể cảm nhận được sức nặng và hơi ấm từ đó, Diêu Tuyên bất giác khựng lại, rồi nghe đối phương nói tiếp: "Ba năm sau, nếu ngươi có thể nhìn thấy ta tại cửa đại điện Thái Vũ, ta sẽ nói cho ngươi biết tên họ của ta là gì, thế nào?"

Diêu Tuyên bĩu môi, chưa vội đồng ý hay từ chối, trong lòng lại suy nghĩ xem cửa đại điện Thái Vũ có gì đặc biệt... Cậu nhớ kiếp trước từng nghe nói, điện Thái Vũ là một trong những kiến trúc quan trọng nhất của Thái Vũ tông thuộc thượng môn, bình thường không mở cửa cho đệ tử, chỉ sử dụng trong những nghi lễ trọng đại - ánh mắt cậu chợt lóe sáng, lập tức hiểu ra, Tứ Vô công tử nói đến chính là đại tỷ thí của thượng môn! Ba năm sau sẽ tổ chức đại tỷ thí tại Thái Vũ tông!

Tứ Vô công tử không quấy rầy suy nghĩ của cậu, chỉ khẽ mỉm cười rồi xoay người rời đi.

Tại chỗ chỉ còn lại mình Diêu Tuyên.

Cậu trước tiên nghỉ ngơi một lúc, thấy vẫn chưa có ai xuất hiện, liền tìm một góc khuất ngồi xuống, mở chiếc hộp trong lòng ra xem xét thành quả chuyến đi này. Ngoài viên đá Xích Dương to bằng nắm tay kia, ba chiếc hộp còn lại lần lượt chứa một viên Hồn Tinh hệ Lôi, một cành Cửu Diệp Nguyên Chi và một chiếc vòng tay hình Li Long.

Viên Hồn Tinh hệ Lôi khiến Diêu Tuyên vui mừng khôn xiết, phải biết rằng Hồn Tinh là kết tinh từ yêu thú biến dị hoặc yêu thực, có tác dụng rất tốt trong việc bồi dưỡng yêu sủng đột phá gông cùm tiềm lực, đột phá thuộc tính đơn và dẫn dắt hướng phát triển.

Cửu Diệp Nguyên Chi thì càng không cần phải nói, Diêu Tuyên nhớ đây là nguyên liệu không thể thiếu của nhiều loại linh dược cao cấp, trong đó có một loại có thể nâng cao phẩm cấp yêu sủng. Hơn nữa cậu nhận được là một cành nguyên vẹn, trong khi chế luyện linh dược chỉ cần một phần bằng đầu ngón tay! Nói cách khác, cành Cửu Diệp Nguyên Chi này có thể giúp nâng cao phẩm cấp của yêu sủng hiện tại và cả những yêu sủng cậu có thể có trong tương lai!

Nhưng chiếc vòng tay kia lại khiến Diêu Tuyên hơi lúng túng - vòng tay được tạo thành từ hình đầu đuôi một con Li Long cắn lấy nhau, vốn dĩ trông khá uy phong, nhưng con Li Long lại nhắm mắt, làm mất đi vài phần sắc bén. Hơn nữa vòng tay trông xám xịt, dường như còn hơi rỉ sét loang lổ, thực sự không mấy bắt mắt.

Nhưng nếu là bảo vật từ bí cảnh, chắc chắn sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài, nhất định có công dụng phi thường nào đó.

Chỉ là Diêu Tuyên cầm vòng tay, xoay qua xoay lại nhìn kỹ, cũng không thể nhận ra chiếc vòng tay này có điểm gì đặc biệt. Phải biết rằng kiếp trước tuy cậu không có duyên sở hữu, nhưng thực sự đã từng thấy qua rất nhiều bảo vật.

Dù cho dùng Phong Nhận của tiểu Phong Yêu để cắt hay thử các cách khác, nhiều lắm cũng chỉ thử ra được vòng tay cực kỳ cứng cáp, Phong Nhận không thể gây ra chút tổn thương nào. Diêu Tuyên cân nhắc một lúc, từ bỏ ý định tìm ra đáp án ở đây, đeo vòng tay lên cánh tay.

Nhưng vì chiếc vòng tay này quá to, cậu phải đeo lên tận bắp tay mới miễn cưỡng giữ được không bị tuột xuống.

Lúc này, dường như lại có người ra từ cửa thứ hai, Diêu Tuyên mơ hồ nghe ra đợt này có ít nhất bảy tám người. Tiểu Phong Yêu ngoan ngoãn ghé vào tai cậu, như thể cùng cậu chú ý đến những người này nghỉ ngơi chốc lát rồi tiến vào cửa tiếp theo.

Đột nhiên, toàn thân Diêu Tuyên cứng đờ, lông tóc dựng đứng.

Dường như một mối nguy hiểm cực kỳ to lớn, đã âm thầm tiến đến.