Yêu Đến Phát Điên

Chương 3: Chiếc lồng vàng riêng biệt

Editor: Orsa Regina

Đêm thật sâu, trong bầu không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng thở và âm thanh từ cổ họng là rõ ràng, chân thực nhất.

Dưới lớp chăn bông lại dấy lên vài đợt sóng, Tần Tầm mơ màng hỏi: "Tôi đã hôn mê trong bệnh viện bao lâu rồi?"

Tô Hàm Lâm nhẹ nhàng cắn vành tai anh, giọng trầm đυ.c: "Khoảng một tuần... Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"

Quả nhiên, điều này gần như đúng với dự đoán của Tần Tầm, thời gian chắc chắn không quá dài.

Tần Tầm: "Chỉ hỏi thử thôi."

*

Anh đã gặp một cơn ác mộng, cảnh tượng trong mơ rời rạc, có máu me, bạo lực, lời lẽ tục tĩu, trong mơ anh thô lỗ và độc ác, hoàn toàn khác với con người thật của anh.

"Ah!"

Tần Tầm tỉnh dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, những mảnh vỡ trong giấc mơ thậm chí không thể tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh, anh chẳng nhớ được gì, nhưng cảm giác ngạt thở khó chịu bị ác mộng bủa vây lại vô cùng chân thực.

Anh thở hổn hển nhìn sang bên cạnh, Tô Hàm Lâm là niềm an ủi duy nhất của anh.

Tuy nhiên, bên cạnh trống trải, cả căn phòng yên tĩnh chỉ còn mình anh, Tô Hàm Lâm đã không còn trên giường từ lâu.

Tần Tầm: "......"

Anh co ro người, ôm gối ngồi đầu giường, nỗi nhớ nhung và khao khát Tô Hàm Lâm vượt quá dự đoán của anh.

*

Sáng sớm hôm sau, Tần Tầm với đôi mắt hơi thâm quầng rời khỏi phòng ngủ.

Anh đi sang phòng bên cạnh nhìn qua, phát hiện Tô Hàm Lâm không có ở đó, rồi mới xuống tầng một đến phòng ăn.

Tô Hàm Lâm đã thay bộ đồ ở nhà màu champagne họa tiết kín đáo, đang ngồi bên bàn ăn đá cẩm thạch thưởng thức bữa sáng, tay phải thon dài đẹp đẽ cầm nĩa bạc, xiên vào miếng bánh sandwich nhỏ đã cắt sẵn.

Trước bàn ăn đứng chín nam nữ, trong đó tám người mặc đồng phục màu xanh lục đậm.

Tần Tầm dễ dàng đoán ra họ hẳn là người hầu của biệt thự này... Mặc dù tối qua không thấy... Còn người đàn ông đứng đầu, trông chín chắn, điềm tĩnh và tự tin, chính là quản gia của căn nhà này... là một Beta.

Ừm... Tất cả người hầu đều là Beta.

"Anh đã thức dậy rồi à, tối qua ngủ không ngon sao?" Tô Hàm Lâm ngước nhìn anh với ánh mắt đặc biệt dịu dàng: "Để tôi giới thiệu với anh, đây là quản gia Âu Dương Tuyên, bình thường cứ gọi anh ấy là Âu Dương là được."

Âu Dương Tuyên mặc khác với những người hầu khác, chỉ có ông mặc vest, trên túi ngực còn cài một cây ghim bạc hình dây leo.

Ông lịch sự gật đầu cười với Tần Tầm.

"Những điều cần dặn dò đã nói rõ cả rồi, các người lui đi trước đi, mang bữa sáng của ngài Tần lên." Tô Hàm Lâm bình thản ra lệnh.

Hắn ra hiệu bằng mắt cho Tần Tầm ngồi đối diện mình, ngón trỏ tay trái chỉ vào dưới mắt mình: "Sao thế này?"

"Không có gì, gặp ác mộng thôi," Tần Tầm mím môi, lấy hết can đảm hỏi: "Tại sao nửa đêm khi tôi thức giấc, cậu lại không ở bên cạnh?"

Tô Hàm Lâm khóe miệng giật nhẹ, bất đắc dĩ cười khẽ... "Tôi vẫn quen ngủ một mình, nên đã về phòng, tôi đã nói rồi, nếu anh cần tôi, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, cửa phòng tôi đâu có khóa."

Tần Tầm: "......"

Chẳng mấy chốc, người hầu mang đến một tô mì lòng heo nóng hổi, đặt trước mặt anh.

Anh vô thức nhíu mày, phản xạ muốn nôn, nhưng nghĩ đến việc Tô Hàm Lâm đang ở trước mặt, anh đã cố nhịn.

Tô Hàm Lâm làm sao có thể bỏ qua biểu cảm thú vị trên mặt anh, khóe miệng cong lên cố ý hỏi... "Sao thế? Anh không thích ăn mì lòng heo sao? Nhanh nếm thử đi, để nguội sẽ không ngon đâu."

Thực ra, hắn nhớ rằng một trong những món ăn Tần Tầm ghét nhất chính là lòng lợn.

"......"

Đôi mày nhíu chặt của Tần Tầm từ từ giãn ra, anh không hiểu tại sao mình lại thích thứ dơ bẩn này, nhưng Tô Hàm Lâm nói anh thích, vậy chắc là anh thích thật, anh không muốn làm Tô Hàm Lâm thất vọng.

Nghĩ vậy, anh dùng đũa gắp một miếng lòng cho vào miệng, cố nén phản ứng buồn nôn, gắng gượng nuốt xuống... "Vị cũng không tệ."

Tiếp đó, anh lại ăn miếng thứ hai, thứ ba, nhanh nhẹn gắp những sợi mì thơm nồng đưa vào miệng......

Nhìn cảnh tượng này, Tô Hàm Lâm dần nhíu mày, đây còn là Tần Tầm mà hắn biết không? Tuy nhiên, cũng khá thú vị, hắn lập tức nở một nụ cười trêu chọc.

*

Sau bữa sáng, Tô Hàm Lâm lại thay một bộ đồ ở nhà kiểu dáng thoải mái, áo nỉ màu lạc đà nhạt và quần thun màu cà phê đậm.

Hắn lại dẫn Tần Tầm đi tham quan biệt thự này, bao gồm cả bãi cỏ và vườn hoa trước sau, đồng thời giải thích chi tiết liên quan.

Lúc này, hai người đứng trên bãi cỏ ở sân trước, nhìn về phía cổng trước của khu vườn, đó là một cánh cổng sắt màu đen.

"Vì sự an toàn của anh, anh không thể rời khỏi biệt thự này, người bên ngoài nhận ra anh có thể sẽ báo cảnh sát ngay lập tức, tôi là ân nhân cứu mạng của anh, chắc anh không muốn liên lụy đến tôi, để tôi cũng bị dư luận công kích chứ? Điều đó sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của bệnh viện tôi."

Tô Hàm Lâm hai tay đút túi quần thun, mắt hơi nheo nhìn anh.

"Yên tâm đi, tôi hiểu mà." Tần Tầm nghiêm túc gật đầu.

Tô Hàm Lâm đã dùng mối quan hệ để đưa anh ra khỏi tù, anh cũng không muốn quay lại ngồi tù nữa.

"Tần Tầm, có lẽ anh sẽ cảm thấy ở đây cũng không khác gì ngồi tù, không có tự do cá nhân, nhưng đây là giải pháp tối ưu để tôi có thể bảo vệ anh tốt nhất, anh biết không?" Tô Hàm Lâm nhướn mày, đôi mắt phượng đầy tình cảm nhìn thẳng vào mắt anh.

Hắn rất thích nốt ruồi ở khóe mắt phải của Tần Tầm, mỗi lần đều không nhịn được mà hôn thêm vài cái.

Tần Tầm mím môi: "Ừm."

Má anh ửng hồng nhẹ vì ánh mắt của Tô Hàm Lâm.

Tô Hàm Lâm lập tức tiến gần anh, hơi thở và thân nhiệt nóng bỏng áp sát, giọng nói từ tính mềm mại rung động không khí... "Anh lại phát tình rồi à? Pheromone đậm đặc thế này, bây giờ rất muốn phải không? Hay là cứ làm ở đây luôn?"

Mặt Tần Tầm đỏ như quả cà chua... "Đây là ngoài trời, hơn nữa còn có camera giám sát, dễ bị hàng xóm nhìn thấy......"

Giọng anh run rẩy không kiểm soát được, chưa nói hết câu, cơ thể đã rời khỏi mặt đất, bị Tô Hàm Lâm vác lên vai.

"......" Tần Tầm càng hoảng hốt hơn, giọng nghẹn ngào... "Bác sĩ Tô, cậu thả tôi xuống đã......"

Làm sao Tô Hàm Lâm có thể nghe lời anh, vừa vác anh vừa sải bước như bay, một tay kéo cổ áo nỉ để tản nhiệt, hiện giờ hắn rất nhạy cảm và mê mẩn với pheromone của Tần Tầm, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn......

*

Sau hai giờ mây mưa, Tần Tầm ngồi xếp bằng trên ghế sofa phòng khách ăn khoai tây chiên, đó là do Tô Hàm Lâm đưa cho anh, nói rằng trước đây anh rất thích ăn đồ ăn vặt chiên rán.

Thực ra, Tô Hàm Lâm nhớ rằng Tần Tầm rất ghét đồ ăn vặt rác rưởi......

"Đây, điện thoại của anh."

Tô Hàm Lâm đưa cho anh một chiếc điện thoại hình chữ nhật siêu mỏng.

Tần Tầm nhận lấy xem thử, phát hiện chiếc điện thoại đó chỉ có thể nghe gọi và nhắn tin, anh hơi ngạc nhiên nhìn về phía Tô Hàm Lâm.

Tô Hàm Lâm hắng giọng giải thích... "Tần Tầm, tôi làm vậy là vì tốt cho anh, sau tai nạn và phẫu thuật, hormone trong cơ thể anh rất không ổn định, thỉnh thoảng còn bị đau đầu, không lên mạng, cách ly thông tin bên ngoài cũng là một cách để bảo vệ anh, tôi sợ anh bị kích động.

Vì vậy, ở đây không có internet, không có WiFi, ngay cả TV cũng chỉ để trang trí, người hầu ở đây cũng chỉ được dùng loại điện thoại này… Tôi làm nhiều như vậy, đều là vì tốt cho anh."