Yêu Đến Phát Điên

Chương 2: Món nợ (Từ nay về sau, tôi sẽ là chủ nợ của anh)

Editor: Orsa Regina

Tô Hàm Lâm dừng bước, dáng người thẳng tắp cao ráo của hắn phản chiếu dưới ánh đèn hành lang dìu dịu, càng làm nổi bật vóc dáng cao to chân dài.

Hắn đút một tay vào túi quần tây, không quay đầu lại, dường như thở dài nói: "Tôi ngủ ở phòng bên cạnh anh. Bây giờ anh đã mất trí nhớ, tôi sợ anh không thích tôi... Khi nào cần tôi, anh có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."

Người này tốt thật, Tần Tầm chợt nghĩ.

Ngay sau đó, anh lại hỏi tiếp: "Bác sĩ Tô, trước đây chúng ta là bạn tốt phải không? Tại sao cậu lại cứu tôi? Lại còn giúp đỡ tôi nhiều như vậy."

Tô Hàm Lâm liếʍ nhẹ răng, hắn vẫn không quay đầu lại, ngón trỏ thon dài trắng trẻo đẩy nhẹ gọng kính viền vàng trên sống mũi, cắn môi cười: "Anh tắm rửa và thay đồ ngủ trước đã, rồi tôi sẽ nói cho anh biết."

Tần Tầm nhíu mày nhẹ: "Được thôi."

Anh bước vào phòng đóng cửa lại, nhưng không khóa trái.

*

Trong phòng tắm, Tần Tầm tắm xong và khoác áo choàng tắm cotton trắng, anh giơ tay lau hơi nước trên gương, nhìn vào bóng mình trong gương, khuôn mặt đẹp đẽ với đường nét sắc sảo, làn da hơi tái nhợt do vừa mới hồi phục sau cơn bệnh nặng, khóe mắt phải có một nốt ruồi đen nhỏ xinh.

Dáng vẻ anh tuấn thanh tú, mang ba phần vẻ lai ngoại... Cổ cao thon mềm mại, xương quai xanh hé lộ dưới áo choàng, đường nét cơ bắp rõ ràng tuyệt đẹp...

Tần Tầm sững sờ vài giây mới nhận ra đây đúng là bản thân mình, trước đây chắc anh cũng thường xuyên rèn luyện thân thể thân thể.

"Rốt cuộc mình đã hôn mê bao lâu rồi?"

Tần Tầm không khỏi vuốt trán thở dài, anh mở cửa phòng tắm bước ra, Tô Hàm Lâm đang ngồi trên chiếc ghế sofa da đen ở cuối giường, trên đùi đặt một chiếc iPad, những ngón tay đẹp đẽ vuốt nhẹ trên màn hình.

Lúc này Tô Hàm Lâm đã thay bộ đồ nhung màu xanh khói nhạt, hắn nghe thấy tiếng động Tần Tầm ra khỏi phòng tắm, ngước lên cười nhẹ nhìn anh, ánh mắt ra hiệu: "Đồ ngủ ở trên giường đấy, anh thay vào đi."

"Được."

Tần Tầm nuốt nước bọt gần như không thể nhận ra, bước về phía giường, anh hơi do dự khi cởi dây áo choàng.

Tô Hàm Lâm nhận ra sự do dự của anh, nhíu mày rồi lại giãn ra, lịch sự nói: "Anh cần tôi tránh đi không?"

"Không cần."

Tần Tầm lắc đầu, nhanh chóng cởi bỏ áo choàng, để cơ thể không chút che đậy hiện ra trước mặt Tô Hàm Lâm.

Tô Hàm Lâm mỉm cười nhẹ nhàng, mắt không rời khỏi anh, yết hầu không kiểm soát được trượt lên xuống, mùi hương quyến rũ kia không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến hơi thở hắn không khỏi gấp gáp hơn.

Tần Tầm không quan sát biểu cảm của Tô Hàm Lâm, đối với việc mình là một Omega, hiện tại anh vẫn còn hơi không thích ứng được. Làm sao anh lại là Omega chứ? Trước khi bị thương mất trí nhớ anh cũng vậy sao?

Nghĩ đến đây, đầu anh bỗng đau như vỡ ra, quần ngủ tuột khỏi tay, anh đau đớn ôm đầu, thậm chí còn hơi khó thở.

"Sao vậy? Đau đầu lắm à?" Giọng nói trầm ấm quyến rũ của Tô Hàm Lâm vang lên bên tai: "Đây là di chứng thôi, nhưng không sao, tôi sẽ chăm sóc anh."

Quả nhiên, sau khi nghe lời an ủi của hắn, cơn đau đầu của Tần Tầm dịu đi đáng kể, đây chính là tác dụng của pheromone từ Tô Hàm Lâm.

Anh đã bị Tô Hàm Lâm đánh dấu, nên chỉ có pheromone của Tô Hàm Lâm mới có thể cứu anh!

Đang nghĩ ngợi, Tần Tầm chợt cảm thấy có gì đó khác lạ phía sau... Tô Hàm Lâm đang ôm anh từ phía sau, đôi tay không mấy đàng hoàng.

"Tần Tầm, giờ tôi có thể giúp anh quên hẳn cơn đau đầu, khiến anh cảm thấy vui vẻ, anh có muốn vui vẻ không?" Tô Hàm Lâm thì thầm bên tai anh, hơi thở thơm tho.

"Tôi... Tôi muốn."

Nhu cầu về pheromone của Tô Hàm Lâm khiến Tần Tầm như kẻ nghiện, giọng anh lí nhí mà như có chút van nài.

Ở góc độ mà Tần Tầm không thể nhìn thấy, nụ cười thanh tao của Tô Hàm Lâm bỗng chốc trở nên lạnh lẽo xảo quyệt, hắn đẩy mạnh Tần Tầm ngã xuống giường...

*

Tô Hàm Lâm không quấn quýt với anh quá lâu, khoảng một tiếng sau, hắn đứng bên giường từ tốn mặc lại bộ đồ ở nhà, cẩn thận cài từng chiếc cúc.

Ánh đèn trong phòng ngủ ấm áp, Tần Tầm nằm sấp trên giường, toàn thân đẫm mồ hôi, anh ôm gối, trông vô cùng chật vật, chỉ có nửa thân dưới được phủ một tấm chăn mỏng màu trắng sữa.

Anh tưởng Tô Hàm Lâm sẽ rất dịu dàng với mình, nhưng sự thật không phải vậy.

"Tần Tầm, anh không phải hỏi tôi, chúng ta có phải là bạn tốt không, và tại sao tôi lại cứu anh, tại sao lại giúp đỡ anh nhiều như vậy sao?"

Tô Hàm Lâm ngồi bên giường, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Tần Tầm.

"Tại... Tại sao?"

Đôi mắt trong veo sáng long lanh của Tần Tầm nhìn chăm chú vào hắn.

"Tần Tầm, thứ nhất, chúng ta không phải bạn tốt, thậm chí không phải là bạn bè," sắc mặt Tô Hàm Lâm chợt lạnh lẽo trong thoáng chốc, nhưng ngay lập tức lại nở nụ cười như gió xuân: "Nhưng tôi là người tốt, một người tốt chân chính."

Tần Tầm: "......"

"Dĩ nhiên, tôi chỉ là người tốt, chứ không phải Bồ Tát Phật tổ, làm sao có thể từ bi đến mức bao dưỡng anh cả đời được?" Tô Hàm Lâm như tự hỏi tự đáp, "Lý do tôi cứu anh, chăm sóc anh, giúp đỡ anh... Là bởi vì... Anh còn nợ tôi tiền đấy."

"Cái gì? Đệch!"

Tần Tầm như rơi xuống hố băng.

Chủ nợ? Anh bị chủ nợ của mình đánh dấu? Tại sao lại thế này?

"Ừm... Anh đợi chút..."

Tô Hàm Lâm thu tay lại, đứng dậy đi về phía ghế sofa da, quay lại với chiếc iPad trên tay, hắn đưa iPad áp sát mặt Tần Tầm.

Trên màn hình hiển thị một tờ giấy vay nợ, mắt Tần Tầm mở to, chữ đen nền trắng ghi rõ anh nợ Tô Hàm Lâm... Chín trăm triệu...

"Trên đó có chữ ký và dấu vân tay của anh, tôi không lừa anh đâu, tôi đã nói rồi, tôi là người tốt, giờ thì anh tin chưa?" Tô Hàm Lâm lại mỉm cười đặt iPad sang một bên.

Trên đời này làm gì có người tốt lại cứ nhấn mạnh mình là người tốt chứ? Tuy nhiên, Tần Tầm nghĩ đến việc Tô Hàm Lâm đã cứu anh, giúp đỡ anh, lại còn hứa sẽ chăm sóc, an ủi anh... Có vẻ thật sự đối xử tốt với anh.

Tô Hàm Lâm liếʍ môi, cố gắng không để lộ vẻ đắc ý quá rõ: "Tần Tầm, tôi là chủ nợ của anh, làm sao có thể nhìn anh chết được chứ? Nếu anh chết đi, tiền nợ của anh biết làm sao?

Nếu anh ở lại bên cạnh tôi ngoan ngoãn nghe lời, những khoản nợ đó có thể dần dần được trừ đi, từ nay về sau tôi chính là chủ nợ của anh rồi."

Tần Tầm: "......"

Quan trọng nhất là, một Omega không thể bị nhiều Alpha đánh dấu cùng lúc, trừ khi có một Alpha mạnh hơn ghi đè lên dấu ấn cũ, điều này có nghĩa là, hiện tại anh không thể rời xa Tô Hàm Lâm.

Omega đúng là thấp hèn như vậy.

"Đệch, tại sao tôi lại là Omega?"

Đầu Tần Tầm lại đau nhói, Tô Hàm Lâm lập tức lên giường ôm lấy anh, hôn lên trán an ủi: "Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, ngoan nào, ngủ một giấc cho ngon, ngày mai còn phải dặn dò anh vài việc nữa..."

Trong tiếng an ủi dịu dàng của hắn, Tần Tầm dần quên đi cơn đau, từ từ nhắm mắt lại.