Yêu Đến Phát Điên

Chương 1: Mất trí nhớ

Chương 1: Mất trí nhớ

Editor: Orsa Regina

"... Anh gặp tai nạn xe hơi, não bị chấn thương nặng, chính tôi đã cứu anh..."

"... Tuy nhiên, để cứu mạng anh, tôi đã phải áp dụng một số biện pháp thử nghiệm nhỏ... Anh không phiền chứ? Dù sao tôi cũng là ân nhân cứu mạng của anh mà..."

"... Mặc dù tôi nói hơi nhiều, nhưng tôi hy vọng anh có thể ghi nhớ."

Một người đàn ông mặc áo blouse trắng, tay khoanh trước ngực, tựa mông vào bàn thí nghiệm, đôi chân dài trong chiếc quần tây đen thoải mái đan chéo. Hắn dùng ngón trỏ thon dài trắng trẻo đẩy nhẹ cặp kính gọng vàng có vẻ rất nhẹ trên sống mũi, mỉm cười nhìn Tần Tầm.

Gương mặt người đàn ông thanh tú đoan chính, khóe miệng bên trái có một lúm đồng tiền, nụ cười đẹp và đặc biệt. Bên trong áo blouse là áo sơ mi trắng tinh cùng cà vạt đen họa tiết kim cương mờ, trên đó cài một chiếc kẹp cà vạt vàng ròng mỏng manh hình cành mai.

Tần Tầm gật đầu ủ rũ: "Vâng, tôi nhớ gần hết rồi."

Đây là một phòng thí nghiệm màu trắng bạc sang trọng. Lúc này, anh đang mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, và được thông báo rằng mình từng là một tội phạm bị truy nã khét tiếng, bị kết tội vì đã xâm nhập mạng chính phủ gây tê liệt hệ thống điện toàn thành phố trong bảy ngày.

Tuy nhiên, Tô Hàm Lâm đã dùng quan hệ và tiền bạc để cứu anh ra khỏi nhà tù. Tô Hàm Lâm không chỉ là một bác sĩ mà còn là một nhà khoa học, tóm lại, hắn có bệnh viện và phòng thí nghiệm riêng, nói cách khác, hắn rất giàu có.

"Bác sĩ Tô, tôi... Tôi muốn hỏi một câu... Tại sao mông tôi lại đau như vậy?" Tần Tầm hỏi với vẻ hơi xấu hổ.

"Khụ khụ," Tô Hàm Lâm hơi lảng tránh ánh mắt tò mò của anh, tay phải che miệng ho khan hai tiếng: "Tôi đã nói rồi mà? Tôi đã dùng một số biện pháp thử nghiệm nhỏ... Nói thẳng ra là, anh đã bị tôi đánh dấu, chính pheromone của tôi kết hợp với các yếu tố khác mới giúp anh sống lại được."

Tần Tầm há hốc mồm kinh ngạc, nói trắng ra là, anh đã bị... Ấy ấy? Hơn nữa, điều này còn khiến anh nhận ra, anh lại là một Omega... Đệch mẹ, thật là con mẹ nhà nó!

"Tần Tầm, tôi là người tốt, tuyệt đối không phải lợi dụng lúc người khác gặp nạn, vì cứu anh mà bất đắc dĩ phải làm vậy thôi, ai bảo anh nửa đêm lái xe bạt mạng chứ?" Tô Hàm Lâm nhướng mày nhấn mạnh.

"Cảm ơn cậu, bác sĩ Tô, tôi hiểu mà." Tần Tầm chân thành cảm ơn.

Dù sao, từ đầu đến chân Tô Hàm Lâm hầu như chẳng có chỗ nào không hoàn hảo, mọi đường nét đều uyển chuyển thanh tao, Tần Tầm tự an ủi bản thân rằng mình cũng không thiệt thòi gì.

Tô Hàm Lâm không ngờ Tần Tầm lại cảm kích mình, sững người trong giây lát, khóe miệng không kìm được mà giật giật, suýt nữa thì nở một nụ cười lạnh.

"Anh hiểu là tốt rồi." Hắn đứng thẳng người, rời khỏi bàn thí nghiệm, đi đến giá treo áo cởi bỏ áo blouse rồi lấy chiếc áo khoác đen của mình.

Hắn cầm áo khoác ở phần cổ nhưng không mặc vào, mà đến trước mặt Tần Tầm, ném áo lên đùi anh: "Tạm mặc cái này đi, anh đã tỉnh rồi, không nên tiếp tục ở lại đây nữa... Bên ngoài hơi lạnh, khoác áo vào đi, tôi đưa anh về nhà."

*

Tần Tầm khoác chiếc áo của Tô Hàm Lâm lên người, theo hắn rời khỏi căn phòng bệnh thí nghiệm màu trắng bạc đó.

Có lẽ vì đã quá khuya, Tần Tầm chẳng thấy bóng dáng ai trong hành lang, rồi đi thẳng xuống tầng hầm để xe bằng thang máy riêng của Tô Hàm Lâm.

Về... Nhà?

Tần Tầm chẳng có khái niệm gì về hai chữ này, thôi thì Tô Hàm Lâm nói sao thì cứ vậy đi. Ấn tượng đầu tiên của anh về Tô Hàm Lâm khá tốt, cảm thấy hắn trông có vẻ là người tốt... chăng? Chính xác hơn là ấn tượng đầu tiên của Tần Tầm về Tô Hàm Lâm sau khi mất trí nhớ.

Anh ngồi vào ghế phụ lái chiếc Bentley của Tô Hàm Lâm, ánh mắt vô tình rơi vào vòng eo săn chắc của hắn. Tô Hàm Lâm đã cho anh mượn áo khoác ngoài, nếp gấp của chiếc áo sơ mi trắng ở thắt lưng quần tây vừa vặn tô điểm đường cong tuyệt mỹ. Anh vội thu hồi ánh mắt trong tích tắc, không muốn bị phát hiện.

"Lạnh không? Anh có cần tôi mở thêm máy sưởi không?"

Tô Hàm Lâm liếc thấy anh kéo chặt áo khoác, vừa lái xe vừa nghiêng đầu lịch thiệp hỏi.

"Không cần đâu." Tần Tầm lịch sự lắc đầu, khóe môi nở nụ cười nhạt.

Tô Hàm Lâm vẫn mở to thêm máy sưởi, tiếp tục nhìn thẳng về phía trước lái xe, khóe miệng vương một nụ cười đắc ý, thầm nghĩ: Tên này bình thường quen kiêu ngạo, sau khi mất trí nhớ lại ngoan ngoãn thế này.

*

Khoảng bốn mươi phút sau, xe họ dừng lại bên cạnh gara của một biệt thự độc lập trong khu biệt thự cao cấp.

Xuống xe xong, Tô Hàm Lâm dẫn anh nhanh chóng đi qua cánh cổng nhỏ, hướng về một biệt thự cao bốn tầng có kiến trúc hình học độc đáo. Dưới ánh sáng của những cột đèn hình chữ nhật mảnh mai trên bãi cỏ trong sân, có thể thấy mơ hồ bức tường bên ngoài được ốp gạch men màu be ấm áp.

Gió đêm mùa thu khá lạnh, Tần Tầm theo Tô Hàm Lâm bước vào nhà, phòng khách sáng trưng, máy sưởi đủ ấm, trang trí bài trí rất đơn giản mà tinh tế.

Anh hơi nhíu mày, không khỏi hỏi: "Đây là... nhà tôi ư?"

"Ha ha," Tô Hàm Lâm bị câu hỏi của anh chọc cười, rót một cốc nước ấm từ máy lọc nước màu đen, đi về phía anh và đưa cốc thủy tinh vào tay anh, "Đây là nhà tôi... sau này cũng là nhà anh."

"......"

Tần Tầm ôm cốc thủy tinh bằng hai tay, đi đến ghế sofa ngồi xuống, nhấp từng ngụm nước nhỏ.

"Tần Tầm, anh đã phạm tội, nên tất cả tài sản của anh đều bị tịch thu," Tô Hàm Lâm đứng khoanh tay trước ngực, nhìn xuống anh qua chiếc bàn trà, nói, "Trong cơ thể anh có pheromone của tôi, tất nhiên sau này chỉ có thể sống cùng tôi. Tôi là người tốt, đã cứu mạng anh thì sau này cũng sẽ tiếp tục chăm sóc anh, sẽ chịu trách nhiệm cho phần đời còn lại của anh."

Tần Tầm nhìn hắn, muốn nói "cảm ơn" nhưng lại nghẹn ở cổ họng, tất cả những gì Tô Hàm Lâm đã làm cho anh, hai chữ "cảm ơn" hoàn toàn không đủ để bày tỏ.

Nhưng ngoài cảm ơn ra, anh còn có thể dùng gì để đáp đền ân tình đây?

Tần Tầm bỗng cảm thấy bản thân thật nhỏ bé và bất lực, vẻ mặt chợt trở nên buồn bã, lúc này, giọng nói ấm áp thanh nhã của Tô Hàm Lâm truyền vào tai anh.

"Đã muộn rồi, tôi đưa anh về phòng nhé, phòng ốc, quần áo và đồ dùng hàng ngày đã được chuẩn bị sẵn từ hai ngày trước, cả điện thoại nữa......"

Tô Hàm Lâm vừa giới thiệu vừa dẫn anh đi thang máy lên tầng ba, đẩy cửa phòng gỗ óc chó, nội thất trong phòng cũng chủ yếu là phong cách hiện đại với gỗ óc chó làm chủ đạo.

"Chúc ngủ ngon."

Tô Hàm Lâm không bước vào phòng anh, chỉ chào tạm biệt ở cửa rồi xoay người bước đi.

"Khoan đã," Tần Tầm đứng ở cửa, miệng nhanh hơn ý thức gọi hắn lại, hơi lúng túng nói: "Cậu... Cậu không ngủ ở đây sao?"