Yêu Đến Phát Điên

Chương 4: Không phải người yêu, chỉ là thú cưng (Phần 1)

Editor: Orsa Regina

"À phải rồi, trong điện thoại chỉ có số liên lạc của tôi thôi..." Tô Hàm Lâm hơi cong ngón trỏ tay phải, khớp ngón tay chạm nhẹ vào môi, giả vờ nở một nụ cười tiếc nuối và bất lực. " Kể từ khi anh bị cảnh sát bắt đi, gia đình anh đã cắt đứt quan hệ với anh rồi. Họ cảm thấy anh là nỗi ô nhục, nên... Đã chuyển hết sang Pháp. Haiz, tôi cũng rất lấy làm tiếc."

Tần Tầm bĩu môi một cách ủ rũ: "Không sao."

Tô Hàm Lâm cúi mắt suy nghĩ một lúc, rồi nở nụ cười ấm áp và ngồi xuống bên cạnh anh, tay phải vòng qua vai anh: "Trước đây chúng ta không phải bạn bè, nên tôi không hiểu nhiều về gia đình anh. Nếu anh nhớ họ, hoặc muốn biết tin tức về họ, tôi đều có thể giúp anh thu xếp."

Tần Tầm ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt chân thành của Tô Hàm Lâm khiến anh một lần nữa cảm nhận được rằng có lẽ Tô Hàm Lâm thật sự là một người tốt.

Anh thở dài: "Không cần đâu, đôi khi mất trí nhớ cũng tốt, ít nhất sẽ không nhớ những chuyện buồn."

Khóe môi Tô Hàm Lâm nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng và tinh quái, trong lòng thầm nghĩ: Bây giờ quả thật là ngây thơ quá.

"Tần Tầm, anh cần gì cứ nói với tôi. Nếu cảm thấy buồn chán, trong nhà có phòng tập gym, bể bơi, anh cũng có thể vào phòng sách của tôi đọc sách... Miễn là anh ngoan ngoãn, những thứ khác không cần lo lắng."

Tô Hàm Lâm nở một nụ cười thuần khiết trong sáng.

Tần Tầm nhìn vào mắt hắn: "Cảm ơn cậu, Bác sĩ Tô."

Mặc dù Tô Hàm Lâm không dùng pheromone để kiềm chế anh, nhưng mỗi lần nhìn vào gương mặt Tô Hàm Lâm, hơi thở và nhịp tim của anh đều trở nên hỗn loạn.

Anh cố gắng làm cho nhịp tim trở lại bình thường: "Bác sĩ Tô, sau này tôi vẫn gọi cậu là Bác sĩ Tô chứ? Hay là... Cách khác?"

Tô Hàm Lâm sững người trong tích tắc, nhận ra Tần Tầm dường như đang cố gắng thiết lập một mối quan hệ tình cảm thực sự với hắn.

Hắn không khỏi cảnh giác, nuốt một ngụm nước bọt, lưỡi liếʍ nhẹ sau răng rồi đáp qua loa: "Cứ gọi Bác sĩ Tô đi, tôi thấy anh khá thích cách gọi này... Tôi còn chút việc, phải ra ngoài đây. Tối gặp lại."

Nụ hôn tạm biệt của Tô Hàm Lâm nhẹ nhàng đặt lên trán anh, rồi hắn đứng dậy rời đi.

Nhìn theo bóng lưng hắn, nỗi bất an trong lòng Tần Tầm lại dâng trào. Anh đâu có ngốc, anh có thể cảm nhận được sự xa cách có chủ ý của Tô Hàm Lâm.

Vì vậy, anh biết Tô Hàm Lâm không thích mình, giữa họ chỉ đơn thuần là sự hấp dẫn của pheromone, Tô Hàm Lâm chỉ là một người tốt muốn chịu trách nhiệm với anh mà thôi.

“Cậu ấy chỉ là người quá tốt thôi." Tần Tầm khẽ cười tự chế giễu.

*

Người giúp việc trong biệt thự rất chuyên nghiệp, đối xử với anh rất lịch sự và nhã nhặn, điều này khiến Tần Tầm cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống ở đây.

Vì không thể lên mạng, đôi khi không tránh khỏi cảm thấy buồn chán, nhưng anh thích tập thể dục, bơi lội và đọc sách, những ngày tháng trôi qua thật bình yên... Điều duy nhất khiến anh lo lắng trong lòng chỉ có Tô Hàm Lâm.

Sự lạnh nhạt vô tình của Tô Hàm Lâm, và khao khát của anh dành cho Tô Hàm Lâm... Anh muốn ngoan ngoãn nghe lời, hy vọng có thể bước vào trái tim Tô Hàm Lâm, nhưng lại không dám mong cầu quá nhiều.

Vào một buổi chiều cuối tuần, Tần Tầm đứng do dự trước cửa phòng làm việc của Tô Hàm Lâm.

Mấy ngày qua Tô Hàm Lâm rất bận, ngày nào cũng đi sớm về khuya, chẳng có thời gian để ý đến Tần Tầm. Còn Tần Tầm thấy sắc mặt hắn nghiêm túc nên cũng không dám lại gần ve vãn, sợ Tô Hàm Lâm sẽ không vui.

Nhưng thiếu đi pheromone an ủi từ Tô Hàm Lâm, anh trở nên uể oải, tâm trạng sa sút, hôm nay yếu ớt đến mức lười cả việc vào phòng tập.

Omega sau khi bị Alpha đánh dấu, nếu sau đó không được bổ sung pheromone của Alpha, sẽ chết trong đau đớn... Tần Tầm hiểu rõ điều này, vì vậy, lúc này đây anh mới đứng ngoài phòng làm việc của Tô Hàm Lâm.

Tô Hàm Lâm đã từng nói, nếu có nhu cầu, có thể tìm hắn bất cứ lúc nào... Tần Tầm nhớ, nhưng vẫn tỏ vẻ do dự.

Lúc này, điện thoại trong túi quần rung lên, Tần Tầm vội lấy ra nghe, người có thể gọi cho anh chỉ có Tô Hàm Lâm.

"Alô, Bác sĩ Tô..." Giọng Tần Tầm hơi run rẩy. "Có chuyện gì không ạ?"

Tô Hàm Lâm cười nhẹ: "Câu này đáng lẽ tôi phải hỏi anh mới đúng. Anh đứng trước cửa phòng làm việc của tôi lâu như vậy, sao không vào? Không phải anh tìm tôi có việc sao?"

"......"

Tần Tầm ngượng ngùng đưa tay lên vuốt trán, anh hiểu mình đã bị pheromone tỏa ra từ cơ thể phản bội, và sự do dự lưỡng lự vừa rồi của anh hẳn đã bị Tô Hàm Lâm cảm nhận hết.

"Tôi... Tôi sợ làm phiền cậu." Anh xin lỗi, giọng nói có vẻ yếu ớt.

Tô Hàm Lâm nhạy bén nhận ra sự khó chịu của anh, nụ cười ẩn ý khó hiểu: "Tôi đã nói rồi, nếu anh cần thì có thể trực tiếp tìm tôi, bất cứ lúc nào, hay là anh không muốn vào?"

Nghe thấy sự cho phép của hắn, Tần Tầm không khỏi nuốt nước bọt.

Không sao, không nhất thiết phải giao lưu sâu sắc, chỉ cần Tô Hàm Lâm chạm vào anh là có thể giải quyết nhu cầu cấp bách, còn những thứ khác... Anh có thể đợi thêm một chút, đợi đến khi Tô Hàm Lâm rảnh rỗi, Tô Hàm Lâm muốn, hoặc đến khi anh thực sự không thể đợi được nữa.

Sau một hồi đấu tranh tâm lý và tự an ủi bản thân, Tần Tầm dùng tay phải ấn xuống tay nắm cửa, bước vào phòng làm việc.

Đối diện cửa ra vào là hai cửa sổ vòm rộng rãi và sáng sủa trên tường, ở giữa là một cột tường nhô ra ngăn cách. Khu vực gần lối vào được bố trí ghế sofa và bàn trà để tiếp khách, sau ghế sofa là một bức tường kệ sách, và bức tường đối diện với kệ sách cũng là kệ sách.

Nhưng trước kệ sách đó là một bàn làm việc, trên bàn có khung ảnh, hộp bút, tượng điêu khắc và các đồ trang trí khác, cùng với chiếc laptop của Tô Hàm Lâm. Laptop của hắn khi cần làm việc có thể kết nối với điểm phát sóng từ điện thoại của hắn.

Tô Hàm Lâm ngồi sau bàn làm việc, nhìn vào gương mặt hơi tái nhợt của Tần Tầm: "Đóng cửa lại đi, dạo này tôi khá bận, quả thật đã bỏ bê anh... Nhưng Tần Tầm này, anh phải chủ động tôi mới biết anh có nhu cầu chứ. Nếu anh không chủ động, làm sao tôi biết được?"

Hắn khẽ cười, mím môi đánh giá anh.

Khóe mắt Tần Tầm khẽ run, nụ cười và ánh mắt của Tô Hàm Lâm khiến anh tự nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ lạ. Tuy nhiên, những cảm giác đó không đáng kể so với nhu cầu của anh lúc này, anh đang cấp thiết cần pheromone của Tô Hàm Lâm.

"Tôi không muốn cậu không vui." Anh định nói gì đó nhưng lại thôi, giọng rất nhỏ.

"Hừ," Tô Hàm Lâm theo phản xạ cười lạnh, rồi nói tiếp, "Tần Tầm, anh không chủ động, chẳng lẽ muốn tôi phải tinh tế đến mức nào? Tôi đã cho anh những gì anh muốn, vậy mà tôi còn phải luôn quan sát tình trạng của anh, để ý xem anh có muốn hay không sao?"

Giọng điệu bình tĩnh của hắn mang theo sự đe dọa ẩn ý, mặc dù hắn không hề phóng thích pheromone tấn công.

Tần Tầm căng thẳng đứng yên tại chỗ: "Tôi không có ý đó."

"Vậy ý anh là gì?" Tô Hàm Lâm đan mười ngón tay đặt trên bụng phẳng, giọng điệu hơi tủi thân. "Nếu vì thế mà anh bị ốm hoặc chết, chẳng phải tôi cứu anh uổng công sao? Tôi là một bác sĩ, điều này sẽ là một cú sốc lớn đối với tôi."

Tần Tầm: "Xin lỗi."

"Lại đây, tôi muốn anh chủ động..."