Mọi người liên tục hạ bậc thang cho Lý Tịch.
Lý Tịch đen mặt, “Để xuống đi.”
Hắc Tử thất vọng buông hộp cơm xuống.
Biểu cảm không tình nguyện buông xuống kia, bị Lý Tịch liếc mắt một cái mới chịu thành thật.
Mọi người cũng đều chờ Lý Tịch mở ra chia cho bọn họ nếm thử.
Nhưng cho đến khi nói chuyện xong, anh cũng không có ý muốn chia sẻ.
Cuối cùng mọi người thầm oán thán rồi rời khỏi lều.
Quỷ hẹp hòi, keo kiệt.
Chờ người đi rồi, lúc này Lý Tịch mới mở hộp cơm ra.
Bánh bao bị ép đến biến hình, nhưng mùi thịt vẫn tỏa ra bốn phía.
Bánh bao không lớn, nhưng da mỏng thịt dày, cắn một miếng, miệng đầy mùi thịt.
Điều không tốt duy nhất là thịt quá nạc, nếu nhiều thịt mỡ một chút mùi vị sẽ tốt hơn.
Nhưng khi nghĩ tới việc cô làm bánh cho mình ăn, sự lạnh lẽo trên lông mày Lý Tịch mới tan đi một ít.
……
Buổi trưa làm không nhiều bánh bao lắm, vốn dĩ Lục Hạ định giữ lại làm bữa sáng ăn, nhưng không ngờ lại thấy Hắc Tử, nghĩ đến bọn họ nhiều người, cho nên cô đưa tất cả qua đó.
Khi cô đang suy nghĩ buổi tối ăn cái gì đây, Lý Tịch đã trở lại.
Trong tay anh cầm một miếng thịt ba chỉ.
Nhìn thấy Lục Hạ, vẻ mặt anh có hơi mất tự nhiên.
Anh cầm thịt heo đi đến phòng bếp, trong phòng bếp lửa cháy rất to, toàn bộ gian phòng đều là ấm áp.
Không hiểu sao có thể xua tan đi mệt mỏi trong thân thể.
Nhìn miếng thịt ba chỉ thượng hạng kia, Lục Hạ vui vẻ nói: “Anh mua à, còn có thịt ngon như vậy sao?”
Cô còn nghĩ hôm nay đã quá muộn, e rằng không còn hàng tốt nữa, dự định ngày mai đi sớm một chút, lại không ngờ rằng Lý Tịch mang thịt về.
Lý Tịch trầm giọng nói: “Buổi trưa ăn bánh bao của em, đây là trả lại cho em.”
“Sau này không cần làm chuyện dư thừa, anh không cần em mang đồ ăn cho anh.”
Nụ cười của Lục Hạ nhạt đi, cô bĩu môi.
Thấy anh phải đi, cô nghĩ đến chuyện của mình, mở miệng trước: “Chờ chút, chúng ta nói chuyện đã.”
Lý Tịch dừng bước, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt trào phúng: “Anh với em có gì để nói à?”
“Muốn ly hôn hay là muốn đi, em chọn đi.”
Lục Hạ im lặng một lúc, rồi nói: “Lý Tịch, em không muốn ly hôn cũng không muốn đi, khoảng thời gian trước em nghĩ không thông, cho nên mới như vậy.”
“Nhưng giờ em và anh đã kết hôn, đây là sự thật không thể thay đổi. Sau khi khóc lóc ầm ĩ thì em đã tỉnh táo lại, em cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tồi.”
Lý Tịch nhíu mày, “Có ý gì?”
Lục Hạ nghĩ nghĩ, nói: “Hay là chúng ta cứ sống thử với nhau, nếu anh cảm thấy em chướng mắt, em sẽ tận lực không xuất hiện ở trước mặt anh. Nếu qua một hai năm, anh vẫn cảm thấy em chướng mắt, vậy chúng ta sẽ ly hôn.” Dù sao đến lúc đó anh cũng đã chết.
“Em vừa mới kết hôn đã ly hôn, em sẽ không còn đường lui, anh biết thời đại này ly hôn đối với phụ nữ đại biểu cho cái gì mà.” Ly hôn không được, nhưng làm quả phụ thì có thể.
Sắc mặt Lý Tịch nhanh chóng lạnh đi: “Như vậy là do anh liên lụy em?”