Rõ ràng nhà cô có vấn đề, sao ngược lại biến thành anh hại cô rồi?
Lục Hạ thấy anh hiểu lầm, giải thích: “Em không có ý trách anh, lúc trước người trong nhà buộc em phải đổi hôn với em kế, là bản thân em yếu đuối, liên lụy anh, bây giờ em nhớ lại cũng rất ngượng ngùng.”
“Anh chán ghét em, không muốn sống cùng em, nhưng em cũng hy vọng anh có thể bao dung em một chút, em có thể cam đoan sẽ không gây thêm phiền toái cho anh nữa.” Dù sao đến lúc đó anh cũng không còn sống, cô có gây thêm phiền toái anh cũng không biết.
“Em đã định đến trường tiểu học Kim Sa phục chức, chờ tình hình của em ổn định lại, anh muốn thế nào cũng được.” Có công việc, mọi người sẽ không cảm thấy cô là người phụ nữ hư hỏng thèm muốn di sản của anh.
“Đương nhiên, nếu có thể, em càng muốn sống hòa bình với anh hơn.” Giả đó.
Ánh mắt của cô nghiêm túc, giọng nói chân thành.
Mặc cho Lý Tịch nhìn kĩ đến mức nào cũng không thể tìm ra một chút dấu vết nói dối.
Trong khoảng thời gian ngắn, nội tâm của anh lại có một tia dao động.
Sau khi phục hồi tinh thần, anh lạnh mặt, giọng nói đùa cợt: “Chỉ cần em không khóc không nháo, anh không có ý nhất định em phải đi.”
Lựa chọn đều ở trên người cô, nếu cô thật sự không đi, anh còn có thể ném cô ra ngoài à?
Lục Hạ thở phào nhẹ nhõm, “Em biết trong khoảng thời gian ngắn anh có thể sẽ không tin em, nhưng em sẽ chứng minh cho anh thấy.” Đối xử tốt với anh một chút, lấy di sản của anh cô mới không có cảm giác tội lỗi.
Ánh mắt Lý Tịch nặng nề nhìn cô một cái, không nói gì nữa.
Nhưng Lục Hạ biết, có lẽ anh đang ngầm thừa nhận.
Một lúc sau, không biết anh đi đâu rồi lại khiêng cái cầu thang trở về, rồi vào phòng của cô.
Đây là phòng ở của nhà cũ, đã cổ lắm rồi, bất kể là góc tường hay nóc nhà, nước đọng quá nhiều rất dễ bị nhỏ nước.
Nhà nào trong thôn cũng gặp phải vấn đề này, không phải chuyện gì quá ngạc nhiên.
Nhưng mỗi ngày đều dùng chậu lấy nước thì lại phiền phức.
Hơn nữa buổi tối âm thanh tích tắc nghe cũng rất bực bội.
Sau khi Lý Tịch sửa xong mái nhà, buổi tối cô không cần nghe âm thanh này đi ngủ nữa.
Trong lòng Lục Hạ rất vui vẻ.
Cô rửa khoai tây cắt thành miếng, lại cắt thịt ba chỉ thành từng miếng rồi ướp gia vị, cho vào trong nồi nấu cùng nhau, cuối cùng khi lửa lớn thì vớt nước, lại cho vào trong bát hấp với cơm.
Mỗi một miếng đều mềm nhừ ngon miệng còn không dầu mỡ.
Do có hai người ăn, nên cô cũng không nấu nhiều, ba món mặn một món canh đơn giản.
Nhưng đồ ăn phối hợp rất phong phú.
Đợi Lý Tịch sửa xong cô cũng đã nấu cơm xong, “Lý Tịch, ăn cơm.”
Lý Tịch đặt cầu thang vào trong góc, cũng không biết có phải cố ý khiến cô chán ghét không nữa, trên người anh đầy bụi bặm đi vào phòng ngồi xuống.
Vừa cầm đũa định ăn, quả nhiên bị Lục Hạ cắt ngang.
“Chờ chút.”