Lục Hạ cảm thấy hai người chiến tranh lạnh cũng không phải biện pháp.
Hơn nữa cô còn muốn đi dạy học, thái độ Lý Tịch rất quan trọng.
Bởi vì nhà đầu tư của trường tiểu học Kim Sa chính là bãi than.
Cô là vợ của Lý Tịch, chỉ cần không ly hôn, chuyện cô đến trường học tiếp tục đi dạy, có lẽ sẽ không quá khó khăn.
Vốn dĩ cô định tự mình đi một chuyến, nhưng khi nhìn thấy Hắc Tử đi ngang qua, cô nhanh chóng có ý nghĩ này.
Hắc Tử với vẻ mặt mơ hồ mang theo mười cái bánh bao đi bãi than.
Lúc này, Lý Tịch đang nói chuyện cùng với mấy người cấp dưới.
Trong góc lều còn có một thanh niên vẻ mặt trầm mặc đang ngồi.
Hắc Tử nghe mọi người nói, vì để đón cậu ta đến đây, anh Tịch của bọn họ còn phải chạy lên thị trấn một chuyến.
Phiền toái muốn chết.
Nghe nói cậu ta là phần tử trí thức mới đi du học về, tên là Từ Chấn Vũ.
Là đứa con trai nhỏ mà ông chủ yêu thương nhất.
“Hắc Tử, sao giờ cậu mới tới thế?”, vừa nhìn thấy Hắc Tử tới, những người khác cười chào hỏi.
“Ơ, còn xách hộp cơm tới à, đồ ăn người nhà chuẩn bị cho cậu à?”
Hắc Tử vội nhìn Lý Tịch một cái, giải thích: “Không phải, đây là đồ chị dâu đưa cho em.”
“Chị dâu?” Mọi người ngạc nhiên hỏi lại.
Lý Tịch cũng nhíu mày nhìn cậu.
Hắc Tử nuốt nước miếng, cậu biết quan hệ của chị dâu với anh Tịch không tốt lắm, anh Tịch cũng luôn hung dữ đối với chị dâu.
Nhưng mà chị dâu tốt như thế, còn làm đồ ăn cho anh Tịch, cậu cảm thấy anh Tịch không nên đối xử với con gái nhà người ta như vậy, cho nên đồng ý mang đồ đến đây.
Lúc này cậu đến nơi rồi, mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
“Vâng, lúc em đi ngang qua cửa nhà chị dâu, chị dâu đang hấp bánh bao, nói nhờ em mang giúp đưa cho anh Tịch, còn bảo anh ấy đừng nóng giận, sau này chị ấy sẽ không chạy loạn nữa.”
Mọi người: “Ồ…”
Thì ra ở nhà anh Tịch có địa vị cao thế à?
Tất cả mọi người nhìn về phía Lý Tịch.
Bọn họ còn tưởng rằng ngày thường đều là Lục Hạ làm trời làm đất, khiến người ta chán ghét.
Nhưng hiện tại xem ra, không giống chút nào nha.
Sắc mặt Lý Tịch lại trầm xuống hai phần.
Cô lại muốn làm gì nữa?
“Đồ ở đâu thì để đó đi.” Anh trầm giọng nói.
Hắc Tử nói: “Chị dâu còn nói nếu anh không cần, cũng không cần trả lại chị ấy, bảo em chia cho mọi người cùng ăn.”
Lý Tịch: “...”
Nắm đấm cứng rồi.
Thấy anh không nói lời nào, Hắc Tử thèm ăn nuốt nước miếng: “Vậy, anh Tịch bọn em lấy xuống ăn nhé?”
Nói thật, vừa rồi đi dọc đường cậu đã ngửi thấy mùi thơm truyền đến, đã sớm thèm không chịu được từ lâu rồi.
Nhưng mà vì đây là của anh Tịch, cho nên cậu vẫn luôn chịu đựng.
Cậu còn nghĩ nếu như anh Tịch không cần thì tốt rồi, vậy cậu có thể cầm đi ăn.
Không ngờ anh Tịch thật sự không cần.
“Khụ… Ngửi cũng rất thơm.”
“Đúng vậy, không ngờ vợ anh Tịch còn biết nấu đồ ăn đó.”
“Con gái người ta đều thích tỏ vẻ mềm yếu, anh đừng giận nữa, vợ chồng cãi nhau cũng không phải chuyện gì kỳ quái gì cả.”