“Nói dễ nghe một chút thì các người đến đây hỗ trợ, còn nói khó nghe thì hôm nay có cơm miễn phí tập thể nên các người đến ăn thôi, mỗi người đều thanh cao như vậy, ngày thường sao tôi không thấy các người đến đây giúp đỡ?”
Đám người bị cô nói đến mức mặt đỏ tới tận mang tai.
Trong lòng mỗi người đều tràn ngập lửa giận, nhưng lại nói không ra lời.
Tuy rất tức giận, nhưng ngày thường các bà không đến hỗ trợ thật.
Hôm nay nghe nói có cơm tập thể được ăn miễn phí, nên mới đến.
Bị Lục Hạ chọc thủng tâm tư, là ai cũng khó chịu.
“Đúng, bởi vì ăn cơm nên bọn tôi mới đến hỗ trợ, không giống như người nào đó, vừa muốn ăn cơm, lại không muốn làm việc, còn muốn chiếm tiện nghi.”
“Đúng vậy, có gan thì lát nữa đừng ăn.”
“Đúng, không có phần của cô.”
……
Lý Tịch vừa nghe điện thoại xong thì lại nghe cấp dưới báo cáo Lục Hạ đang cãi nhau.
Gương mặt anh trầm xuống, vội vàng chạy tới, lại nghe thấy giọng nói giòn tan của Lục Hạ.
“Không có phần của tôi thì tôi cũng có thể ăn phần của chồng tôi, các người thì sao, cần phải làm việc mới có phần của mình, là bởi vì chồng của các người không muốn lấy phần của mình cho các người ăn, cho nên mấy người mới tức giận như vậy à?”
Lý Tịch: …
Anh nói muốn đem phần của anh cho cô ăn lúc nào?
Còn nữa, tại sao mới đến được một lúc mà đã cãi nhau rồi?
Các bác gái bị lời nói của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai mắt đỏ au, gương mặt suýt lệch.
“Đồ không biết xấu hổ, thật sự không biết xấu hổ!”
“Tôi ăn phần của chồng tôi sao lại thành người không biết xấu hổ rồi, cô cũng không thể vì chồng cô không cho cô ăn, nên nói tôi như vậy được.”
Giọng nói của Lục Hạ vẫn không mặn không nhạt, lại gần như khiến các bác gái phát điên.
Khi bọn họ nhìn thấy Lý Tịch đến mới tìm lại lý trí, lớn tiếng nói: “Tiểu Tịch, quản vợ của cậu đi, cô ta không biết tôn trọng người khác chút nào.”
“Đúng vậy, chẳng phải bọn tôi chỉ bảo cô ta làm chút việc thôi à, cũng không phải muốn mạng của cô ta!”
Lúc này Lục Linh San như biết nói chuyện, cô ta vội vàng chạy đến bên người Lý Tịch, giải thích: “Anh rể, anh đừng tức giận, là em nhờ chị hỗ trợ. Nhưng mà em không nghĩ chị sẽ tức giận như vậy, em chỉ định nhờ chị rửa đồ giúp mà thôi, không muốn nhờ vả chị giúp nhiều đâu.”
Lý Tịch nhìn Lục Hạ một cái, thu hồi ánh mắt, nhíu mày, “Tại sao phải bảo cô ấy giúp cô làm, tự cô không biết làm à?”
Lục Linh San: “...”
Lục Hạ: Tuyến vυ' thông rồi.
Trong lòng cô cũng uất ức, nói với Lý Tịch: “Đúng vậy, bọn họ lấy tiền lương mà làm việc, cứ bắt em phải làm giúp, em không giúp cái là bọn họ lại hợp tác mắng em.”
Giọng nói của cô mềm mại, âm cuối kéo dài như thể phải nhận hết uất ức không nói rõ, khỏi phải nói đáng thương thế nào.
Lý Tịch theo bản năng nhìn cô, lại đối diện với một đôi mắt hạnh mờ mịt.