Cô rất gầy, đứng ở đằng kia như thể gió thổi một cái là có thể ngã, ánh mặt trời chiếu xuống, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, sợi tóc mềm mại rũ xuống trên trán, ánh mắt rất mềm mại, giống như ngậm nước nhìn thẳng anh.
Lý Tịch giật mình, lập tức dời tầm mắt, trầm giọng mở miệng: “Tôi không bảo các người đến hỗ trợ, chỗ chúng tôi có người nấu cơm, không cần phải chen chúc ở chỗ này.”
Lời nói này rất rõ ràng.
Biểu cảm của mọi người nhanh chóng xanh tím.
Nhất là Lục Linh San.
Lục Hạ đổ dầu lên lửa: “Sao vậy được, bọn họ nói không giúp thì không làm phần của chúng ta.”
Câu này vừa vang lên, tội lỗi của bọn họ càng lớn.
Một đám bác gái kiêu ngạo, ai nấy đều rụt đầu lại, không dám nói chuyện.
Quả nhiên gương mặt Lý Tịch trầm xuống.
“Tôi chưa từng định ra quy củ này, cũng không biết từ lúc nào chỗ nấu ăn của bãi than là do mấy người làm chủ?”
Mọi người xấu hổ đỏ mặt.
Lục Linh San đỏ mắt nói: “Anh rể, không phải như vậy, anh đừng trách mọi người, đều tại em.”
Lý Tịch trầm giọng ngắt lời cô ta, “Làm tốt chuyện của cô đi.”
Nước mắt Lục Linh San lập tức rơi xuống.
Lý Tịch chán ghét nhìn cô ta, cả ngày anh ở nhà nghe Lục Hạ khóc đã đủ phiền rồi, lúc này đương nhiên lười để ý đến cô ta.
Anh nhìn Lục Hạ đứng ở một bên, cô đang hất cằm ra dáng người thắng cuộc, khóe miệng anh co rút.
Cô đắc ý cái gì, anh cũng không phải giúp cô nên mới giáo huấn những người này.
“Em đi theo anh đến đây.” Giọng điệu của anh không tính là tốt.
Lục Hạ cảm thấy mặc dù Lý Tịch luôn xụ mặt, nhưng anh thật sự rất công bằng.
Trong lòng cô khó tránh khỏi có thêm chút hảo cảm, đi theo anh.
Trong đám người có một phụ nữ trẻ tuổi nhìn thấy cô đi rồi, mới không nhịn được hỏi: “Cô ấy là ai vậy? Hình như ông chủ đối xử với cô ấy cũng không giống bình thường.”
Có người nghe thấy câu này, cười nhạo cô ta một cái, rồi nói: “Cô ta? Cũng chỉ những người lớn tuổi mới dám nói thôi, cô mới đến nên không biết, người ta chính là vợ của Lý Tịch đó, ai dám nói gì chứ?”
Người phụ nữ ngạc nhiên, hỏi: “Vì sao? Mặc dù Lý Tịch là người quản lý nơi này, nhưng đây cũng không phải là bãi than của anh ta, chẳng lẽ anh ta làm như thế, không sợ bị người khác tố cáo với cấp trên à?”
Đối phương ngạc nhiên, xong lập tức cười nói: “Cô nói cũng đúng, nhưng đây là chuyện không thể nào, chẳng lẽ cô không biết quan hệ giữa anh ấy và ông chủ à? Ông chủ nuôi anh ấy như con trai, nhiều năm trước đã để anh ấy quản lý bãi than. Lúc trước có người cũng vì không cam lòng mà gây chuyện, nhưng kết cục cuối cùng chẳng phải là bị đuổi đi à?”
“Hơn nữa có lẽ cô chưa quen với ông chủ của chúng tôi cho lắm, cô đừng nhìn vẻ bề ngoài của anh ấy như bây giờ, trên thực tế thủ đoạn của anh ấy rất tàn nhẫn, ai ở trong bãi than này mà muốn đối nghịch với anh ấy, chẳng khác nào tự cắt đứt tiền đồ của mình cả.”
Người phụ nữ im lặng, cô ta nắm lấy chặt lấy ngón tay đỏ bừng vì rửa rau trong nước lạnh, không biết đang suy nghĩ cái gì.