Lục Hạ lại nghĩ, trời đất, vậy chẳng phải mỗi ngày bọn họ đều có thể gặp mặt à?
Vừa nghĩ đến đây, bọn họ đã đi đến bãi than.
Địa phương nấu cơm ở bãi than là một cái lều được dựng tạm, điều kiện không tốt lắm, nhưng mà lúc này trông rất náo nhiệt, cô liếc mắt một cái đã thấy Lý Tịch đang đưa lưng về phía cô nói chuyện với Lục Linh San.
Hai má Lục Linh San ửng đỏ, mặt mày nghiêm túc nhìn anh.
Lục Hạ: Xì…
Hiện trường đội nón xanh nha.
“Chị, chị đến rồi à, em còn đang nghĩ có nên để anh rể đi gọi chị hay không đó.”
Vì hôm qua tuyết rơi nhiều, đường bị phong tỏa, cho nên cũng không đi được, hôm nay mọi người ở trạng thái đình công.
Nhưng mà hôm nay bãi than lại mời ăn cơm, nên cũng có rất nhiều người đến.
Người đi theo Lục Hạ kinh ngạc, hỏi: “Chị? Thì ra hai người quen nhau sao?”
Lục Hạ nói: “Cô ấy là em kế của tôi.”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Lý Tịch nghe thấy lời này, cũng quay đầu lại, nhíu mày nhìn cô.
Quả nhiên anh nhìn thấy Lục Hạ đang bị vây ở trung tâm.
Cô mặc một chiếc áo gió mỏng manh, phía dưới là quần jean, giày thể thao, trên đầu đội mũ, không biết có phải do cô quá gầy không, nhìn thôi anh đã cảm thấy lạnh.
Gương mặt trắng nõn bị gió lạnh thổi đỏ bừng, mái tóc đen buộc thành bím tóc rủ xuống bên vai, nhìn thấy mà thương.
Là phong cách hoàn toàn khác với những người thô lỗ ở đây.
Anh cau mày, không nói gì, nhưng ánh mắt lại mang theo ý chất vấn.
Hai ngày nay, hành vi của Lục Hạ khiến anh càng ngày càng không hiểu.
Lục Hạ nhìn ánh mắt không vui của người đàn ông, trong lòng âm thầm khó chịu vài giây, nhưng cô nghiêng đầu, giả vờ không nhìn thấy.
Hừ, không phải chỉ có anh mới có thể khiến cho người khác mất mặt đâu, biết không?
Lý Tịch: “...”
Anh vừa định bước tới, thì có người vội vã chạy đến, “Anh Tịch, có điện thoại.”
Bước chân Lý Tịch dừng lại, anh nghiêng đầu ném cho Lục Hạ một ánh mắt tự giải quyết cho tốt, rồi xoay người bước đi.
Hôm nay khi Lục Linh San nhìn thấy Lý Tịch, lập tức tìm một lý do để nói chuyện với anh.
Cô ta vẫn chưa hiểu tại sao người đàn ông như Lý Tịch, lại quan tâm chị kế đến như vậy, còn bảo cô tới ăn cơm nữa.
Cô ta cảm thấy chuyện này không có khả năng xảy ra.
Nhìn thái độ hiện tại của Lý Tịch đối với Lục Hạ, nhìn thấy khoảnh khắc kinh ngạc của cô, cô ta nhanh chóng hiểu ra, chắc chắn Lục Hạ đã lừa mình.
Được lắm, cô ta còn tưởng rằng chị kế này của mình thật sự đơn thuần, còn bởi vì chuyện đổi hôn mà có hơi áy náy với cô.
Hiện giờ cô ta mới phát hiện ra, cô không đơn thuần chút nào, tâm cơ đúng là thâm trầm.
Có lẽ cô đã âm thầm ghi hận cô ta từ lâu rồi.
Chắc chắn Lục Hạ nhìn thấy hiện giờ cô ta đến bãi than nấu cơm, cảm thấy áy náy với Lý Tịch, cho nên cô mới cố ý nói loại lời này kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ta.
Là do cô ta nghĩ người ta quá tốt.