Nhưng bãi than ở đây lại không giống chút nào, đào núi mở đường, xây dựng trường tiểu học.
Trong tương lai, bọn họ ở sau lưng đều châm chọc ông chủ không ra gì vô số lần, nhưng ở chỗ này lại được người người khen ngợi.
“Ông chủ này cũng chịu chi thật, khó trách toàn bộ người trong thôn đều đi theo.” Lục Hạ cảm thán một câu.
“Không phải đâu, là do cô không biết chuyện trước kia thôi, trước kia không phải như vậy.”
Mọi người nhỏ giọng lại gần nói.
Lục Hạ tò mò đưa tai.
“Trước kia ông chủ từ nơi khác tới, cũng không biết làm việc, người trong thôn cũng bài xích người ngoài, vì tranh đoạt địa bàn, còn gây ra không ít chuyện.”
“Chồng cô là nhóm đầu tiên gia nhập vào, lúc ấy cậu ấy mới mười bảy mười tám tuổi, tuổi không lớn, nhưng có tính cách tàn nhẫn, làm việc ra sức.”
“Nghe nói cậu ấy còn cứu ông chủ một mạng, sau đó ông chủ mới đề bạt cậu ấy, sau khi cậu ấy lên chức, người trong thôn chúng ta mới đi theo càng ngày càng tốt.”
“Hiện giờ ông chủ đã lớn tuổi, nghe nói đã vào trong thành phố hưởng phúc lâu rồi, ông ta mở ra không ít bãi than, hầu như đều cho người trong nhà mình quản. Nhưng chỉ có thôn Kim Sa chúng ta do chồng cô quản, cậu ấy còn được người ta coi như con trai mà nuôi nấng nữa.”
Cho nên mọi người vô cùng tôn trọng Lý Tịch, đến nỗi vì lời đồn đãi nên mới bất mãn với Lục Hạ.
Lục Hạ nghe xong, trong lòng có chút kiêu ngạo.
Có lẽ là do có đại lão ngưu bức như vậy là chồng cô.
Chẳng trách sau khi anh gặp chuyện không may, lại được chia nhiều tiền như vậy.
Thì ra là có nguyên do của nó.
Thật đáng tiếc, người đàn ông đáng thương này, điều kiện bản thân có thể nói là cha qua đời, mẹ bỏ trốn, em trai lên đại học thì cắt đứt quan hệ với anh trai.
Anh phấn đấu hơn nửa đời người, chưa được hưởng phúc ngày nào lại còn bị em trai mang hào quang nam chính nhặt được tiện nghi lớn.
Mà nam chính không những không cảm kích anh trai mình thì thôi đi, lại còn bởi vì chuyện của bạch nguyệt quang mà oán hận anh, trách móc anh trai đã cướp đi bạch nguyệt quang mình yêu mến.
Đến khi chết anh ta cũng không nhìn Lý Tịch một cái.
Thế mà còn có mặt mũi nhận tài sản của người ta.
Móa nó, thật sự quá nghẹn khuất.
Các bạn nhỏ thấy người lớn chỉ lo nói chuyện phiếm, vội vàng kéo tay mẹ: “Nhanh lên, nhanh lên, con muốn đi tìm chị Lục chơi.”
“Chị Lục?” Lục Hạ dừng một chút.
Mẹ đứa bé lập tức nói: “Người nó nói là nữ sinh mới đến nấu cơm ở bãi than, tên là Lục Linh San, vô cùng tốt. Lúc trước tôi dẫn ba đứa nhà tôi qua đó một lần, thì được cô gái kia trông giúp, khi trở về bọn nó cứ la hét đi tìm chị Lục chơi.”
Lục Hạ ‘Ồ’ một tiếng, thì ra hiện tại danh tiếng của Lục Linh San ở thôn Kim Sa đã tốt như vậy rồi.
Xem ra vì tiếp xúc với Lý Tịch, cô ta đã tốn không ít công sức.