Cô gái nhỏ lễ phép lại xinh đẹp trước mắt này và oán phụ muốn chết không muốn sống, làm loạn tìm đường chết mà mọi người truyền tai nhau, không hề giống chút nào.
Tuổi tác mấy người phụ nữ ở đây không lớn hơn cô bao nhiêu, nhưng mỗi người đều đã có một đứa nhỏ, đều đã làm mẹ.
Lúc này ánh mắt họ cũng không ngừng đánh giá cô.
Lục Hạ chỉ cảm thấy lỗ tai líu ríu, nhưng cô vẫn rất nghiêm túc nghe mọi người nói xong, rồi mới lên tiếng: “Không có chuyện gì.”
“Thế sao không thấy cô ra khỏi cửa?”
“Đúng vậy, nghe nói cô cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, còn đòi ly hôn, cô chướng mắt Lý Tịch, vậy sao lại muốn gả tới đây?”
Trong lời nói của mọi người mang theo địch ý, tuy rằng là người cùng thôn, nhưng không phải quan hệ với ai cũng tốt, hơn nữa Lục Hạ còn là người ngoài thôn.
Bọn họ có nghe nói người ngoài thôn rất chướng mắt người thôn mình, cô lại là vợ của phó lãnh đạo bãi than bọn họ, đương nhiên trong lòng rất không thoải mái.
Ngày thường họ hay nói xấu sau lưng cô, bảo cô không biết điều.
Nhưng lúc này cũng không thể trực tiếp nói lời quá khó nghe trước mặt người ta được.
Lục Hạ nhướng mày, có hơi đỏ mặt nói: “Không phải đâu, chỉ là vì thân thể tôi không thoải mái, cho nên mới không ra ngoài.”
“Không… không thoải mái?” Mọi người ngạc nhiên một lúc, rồi lại nhìn nhau, cuối cùng tất cả quay sang nhìn về phía Lục Hạ.
Khi thấy Lục Hạ đỏ mặt, vẻ mặt mọi người như thể đã hiểu thành điều gì đó.
Có người mở to mắt, “Vậy cô khóc cũng là bởi vì…”
“Ui dời, cô có biết xấu hổ không đó…”
Chưa nói hết câu đã bị người khác ngắt lời, ánh mắt mọi người nhìn Lục Hạ cũng trở nên mập mờ. Ai nấy đều nghĩ Lý Tịch quá cao minh, hành vợ đến phát khóc, cho nên mới gây ra sự hiểu lầm này.
Khó trách Lục Hạ không muốn ra ngoài, nếu là các cô thì các cô cũng ngại thôi.
Tất cả cũng chỉ là hiểu nhầm.
Lục Hạ lớn lên xinh đẹp như thế, chẳng trách trước kia Lý Tịch chưa từng về nhà mà bây giờ ngày nào cũng chạy về nhà, nghe nói còn đưa cơm cho cô.
Trước đây mọi người nghĩ cô quá điệu đà, chẳng phải ở thành phố vài năm thôi à, vậy mà còn bắt người ta mang cơm cho.
Nhưng bây giờ họ hiểu ra, đúng là nên thế, nên thế.
Lục Hạ chớp chớp mắt, hình như bọn họ hiểu lầm thành chuyện gì đó rồi.
Nhóm người nhanh chóng trở nên nhiệt tình, vừa nói vừa cười với Lục Hạ.
Một lúc sau, Lục Hạ đã hòa nhập vào trong đám người này.
Lúc này cô mới biết được, bọn họ cũng đang đi đến đó hỗ trợ nấu cơm.
Nghe nói hôm nay được mời ăn cơm, ăn thịt thỏa mái, còn có thể mang theo người nhà.
Thấy vậy, mọi người chủ động đi qua hỗ trợ.
Cũng không tránh khỏi bị người khác nói là đến ăn chực một bữa thịt.
Nghe xong, Lục Hạ khá bất ngờ, ở thời đại này nhà tư bản lại nỡ bỏ tiền ra như thế ư?
Trong tương lai thì tư bản chỉ hận không thể hút cạn máu người khác.