Tuy nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng đã nói đi rồi, cô nhất định phải đi một chuyến.
Lục Hạ lục tung tủ quần áo tìm đồ, mới phát hiện quần áo của nguyên chủ chẳng có cái nào đẹp.
Bởi vì cha mẹ thiên vị, cho nên cô sống cũng rất túng quẫn, không mua được nhiều quần áo tốt.
Sau khi cô kết hôn thì chỉ mang đến một ít quần áo cũ là xong, lại còn rất mỏng.
Lại nhìn áo bông ấm áp trên người Lục Linh San, thì biết cô ở nhà họ Lục thảm đến mức nào.
Lục Hạ cảm thấy rất may mắn vì mình không lựa chọn ly hôn đi về, ít nhất ở chỗ của Lý Tịch, cô chỉ không vừa mắt mỗi một mình anh.
Mà về đến nhà, lại phải đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của người một nhà.
Cũng may dáng vẻ cô đẹp, cho dù quần áo khó coi nhưng cũng không có quá nhiều ảnh hưởng.
Người gầy có chỗ tốt của nó, mặc thêm vài bộ cũng không lộ béo.
Lục Hạ nhìn mái tóc dài của mình, tuy cô không thích bím tóc thành hai bánh quai chèo, nhưng bánh quai chèo vẫn rất đẹp, tóc dài rủ xuống trước người, còn có một loại cảm giác sạch sẽ tri thức.
Cô tìm thêm một cái mũ trùm lên, trang bị đầy đủ, xuất phát.
Miệng cô nói đi ăn cơm, chẳng qua là để chọc tức Lục Linh San mà thôi.
Thật ra Lục Hạ cho rằng, cô phải chiếm được tín nhiệm của Lý Tịch, tranh thủ lúc anh chết thì được chia nhiều tài sản, quan hệ với những người xung quanh anh cũng nên tốt hơn một chút, ít nhất cho người ta một ấn tượng tốt.
Chuyện hôm nay, nếu đã để cho người nhà đến đó hỗ trợ nấu cơm, vậy bà xã người đứng đầu bãi than mà không ra mặt thì không ổn.
Cho dù đến đấy làm dáng bóc hành cũng được.
Thuận tiện quen thuộc hoàn cảnh, nhìn xem những người xung quanh Lý Tịch là những người nào.
Quả nhiên, Lục Hạ vừa ra khỏi cửa đã gặp những người khác.
Mọi người nói chuyện, vừa nhìn thấy cô, ánh mắt có chút không tin nổi.
Lục Hạ dứt khoát chủ động chào hỏi: “Xin chào, các chị cũng đang đi đến bãi than à?”
Mọi người nhìn nhau, trên mặt ai nấy đều có chút khó hiểu.
“Cô là… người vợ của Lý Tịch?”
Lục Hạ nói: “Đúng.”
“Ôi, thật sự là cô à, không phải mọi người nói cô cả ngày khóc sướt mướt, muốn sống muốn chết… à ừm, không muốn ra ngoài ư?”
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô đó, thật trẻ tuổi.”
“Nghe nói là học sinh trung học…”
“Người ở trong thành đúng là khác thật.”
Không đợi Lục Hạ nói nhiều, đoàn người đã líu ríu nghị luận.
Cũng không thể trách sao bọn họ ngạc nhiên như vậy, sau khi nguyên chủ gả vào cửa luôn cảm thấy rất mất mặt, cho nên không muốn chấp nhận hiện thực, ngay cả cửa Lý gia cũng chưa từng ra.
Lúc gả đến có cái khăn đỏ chùm lại, ai cũng không nhìn thấy dáng vẻ mặt mũi của cô.
Cho nên đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy mặt Lục Hạ.
Đương nhiên phải ngạc nhiên rồi.