Nếu Lục Linh San sống lại, chắc chắn cô ta cũng biết chuyện này.
Lục Hạ ra vẻ kinh ngạc: “Sao em lại tới đây?”
“Chị, hôm qua em thấy sắc mặt chị không tốt lắm, cho nên hôm nay tiện đường đến bãi than nên em đến thăm chị.”
Nói xong, ánh mắt cô ta dao động không ngừng ở trên mặt Lục Hạ.
Hôm qua còn miễn cưỡng cảm thấy cô có chút tái nhợt.
Nhưng hôm nay ngay cả một chút tái nhợt đó cũng không còn.
Chỉ còn lại vẻ hồng hào.
Chẳng có chút gì giống như mới bắt đầu bị bệnh.
Cũng không thể trách cô được, tối hôm qua Lục Hạ ngủ rất ngon, muốn cô không có tinh thần cũng khó.
Trong lòng Lục Linh San có chút không chắc chắn.
Chẳng lẽ cô có căn bệnh tiềm ẩn nào đó trong người?
Nếu không tại sao kiếp trước cô lại sinh bệnh mà chết chứ?
Mà hiện tại đã đến lúc cô sinh bệnh, nhưng cô ta lại không nhìn ra chỗ không ổn nào cả.
Trong lòng cô ta có hơi lo lắng, nhưng khi ngẫm lại, có vài người lúc mắc bệnh cũng không nhìn ra, nhưng chờ đến khi phát hiện thì đã cách cái chết không xa rồi.
Có lẽ chị kế mắc phải loại bệnh này.
Vì thế cô ta cũng không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục nói: “Đúng rồi, hôm nay chị muốn đi bãi than không?”
Lục Hạ hỏi: “Đi bãi than làm gì?”
“Anh rể không nói cho chị biết hôm nay bãi than ăn cơm tập thể à? Còn để cho người nhà đi qua hỗ trợ nấu cơm, mang người trong nhà đến ăn cơm…” Nói tới đây, cô ta như thể mới ý thức được mình nói lỡ miệng, vội vàng che miệng lại.
Xong cô ta lo lắng bất an nhìn Lục Hạ nói: “Có thể là anh rể quên, chị đừng nghĩ nhiều.”
Lục Hạ: … Cô đã nói ra rồi còn bảo tôi đừng nghĩ nhiều, theo tôi thấy cô chỉ sợ tôi không nghĩ nhiều thì có.
Vì thế cô ra vẻ như nhớ ra gì đó, rồi nói: “À, vừa rồi lúc anh rể em đi có dặn chị tối nay đến, trực tiếp đến ăn cơm là được. Dù sao cũng có người nấu cơm, em không nói thì suýt chút nữa chị đã quên.”
“Nếu chị nhớ không nhầm thì em đến nấu ăn đúng không, vậy em đi sớm một chút, chị sẽ đến sau.”
Lục Linh San: “...”
……
Nhìn Lục Linh San thất hồn lạc phách rời đi, trong lòng Lục Hạ càng xác định một chuyện.
Lục Linh San này quả nhiên không giống với nguyên tác.
Hiện giờ tâm tư của cô ta không còn ở trên người nam chính nữa, mà là ở trên người Lý Tịch.
Cô bạn, cướp tới cướp lui không mệt hả?
Nhưng mà nói đến đây, Lý Tịch thật sự không có nói cho cô biết chuyện đi bãi than.
Hai người ở chung không tốt, anh không có ý định để cho người nhà như cô đến đấy, cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
Nếu đổi thành người khác nói, Lục Hạ cũng không cảm thấy chuyện gì to tát cả.
Nhưng giọng điệu hơi khoe khoang kia của Lục Linh San, chỉ nghe thôi cô đã thấy khó chịu.
Như thể người làm vợ của anh là cô, còn không bằng cô ta.
Đi nấu cơm cho người ta thì có gì mà đắc ý chứ.
Hứ ~