Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế

Chương 15

Cô ta cũng hoài nghi có phải Lục Hạ tức đến điên rồi không nữa.

Lưu Gia Giai nói: “Cậu không bị bệnh đấy chứ.”

Lục Hạ: “Hơi bị cảm, nhưng không sao, cảm ơn đã quan tâm.”

Lưu Giai Giai: “Ai mà thèm quan tâm cậu chứ?”

“Cậu thật sự gả cho tên đào than kia ư, nghe nói anh ta sắp ba mươi tuổi rồi, cho dù cậu và Lý Kiện Nam không thành đi nữa, cũng không cần tự chà đạp mình như vậy.”

Lục Hạ chớp chớp mắt, chậm rãi nói: “Ba mươi thì sao, đàn ông ba mươi như sói, bốn mươi như hổ.”

“Thời còn trẻ không biết cái gì là tốt, còn coi tiểu bạch kiểm làm bảo bối.”

“Ha — cậu có biết xấu hổ không đó.”

Lục Hạ tốt tính lắc lắc tờ tiền trong tay: “Cậu có thu tiền không, không thu thì tôi đi đây.”

Lưu Giai Giai lau nước bên khóe miệng, đoạt lấy: “Hừ! Đương nhiên lấy rồi, sao có thể để cậu được lợi chứ.”

“Trả cậu bảy đồng.”

Lục Hạ nhận tiền, Lưu Giai Giai còn đang đợi nghe cô kể chuyện phiếm.

Ai ngờ Lục Hạ nhận tiền rồi bỏ đi.

“Haizz, cuộc sống không có chuyện để nói thật nhàm chán mà…”

……

Lý Tịch cũng không biết tại sao mình lại về, không phải anh thật sự có lòng tốt, mà chỉ lo lắng Lục Hạ, sợ người phụ nữ ngu xuẩn này thật sự không biết gì đã đi.

Đến lúc đó đến nửa đường, cô tiến thoái lưỡng nan, rồi chết ở giữa đường, có khi mười ngày nửa tháng cũng không ai phát hiện.

Nhưng khi anh về đến nhà, trong nhà lại không có một bóng người.

Anh đẩy phòng Lục Hạ ra, chăn đệm trong phòng xếp gọn gàng, phòng cũng đã được quét dọn, trông rất gọn gàng sạch sẽ.

Anh bực bội châm một điếu thuốc, thôi vậy, coi như cô thật sự bị đông chết trên đường, cũng không quan hệ gì với anh.

Là do cô ngu xuẩn mà thôi.

Lý Tịch đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói vui mừng: “Anh về rồi à, lát nữa em đi làm bữa sáng.”

Lục Hạ vui vẻ cạo lớp tuyết đọng dưới chân mình ở ngưỡng cửa, xách giỏ đi vào nhà.

Trong tay cô có nguyên liệu nấu ăn, trong lòng cũng vui vẻ, cho nên không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Lý Tịch, đi thẳng vào phòng bếp.

Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, nhưng gia vị mỡ lợn gì đó vẫn có.

Lục Hạ nhào bột, lại cắt bột thành sợi dài vỗ rồi đập và kéo dài trên thớt.

Lúc Lý Tịch đi đến, nhìn thấy một màn này.

Bên cạnh lò sưởi, nồi sắt đang đun nước, hơi nước bốc lên ngùn ngụt.

Cô ngâm nga giai điệu kỳ quái, không biết đang làm cái gì.

Tâm trạng có vẻ rất tốt.

Lý Tịch thu lại sự khϊếp sợ trong lòng, trầm giọng hỏi: “Em đang làm gì vậy?”

Lục Hạ cũng không quay đầu lại, đáp: “Em đang làm mì sợi.”

Lý Tịch đã từng nghe người khác nói về mì sợi, nhưng ở chỗ bọn họ đều ăn mì sợi phơi khô.

Thật ra anh không biết cô còn có thể làm mì sợi, nhưng đây không phải trọng điểm.