Lý Tịch không kiên nhẫn, lớn tiếng hỏi: “Anh hỏi em, vì sao em còn chưa đi?”
Tiền anh cũng đã cho rồi, theo đạo lý không phải cô nên chuẩn bị đồ để đi à, sao còn muốn nấu cơm.
“Em nói em muốn đi lúc nào?” Lục Hạ cho mì vào nồi, ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp lộ vẻ ngơ ngác.
“Em đã nói là em muốn nấu ăn, không phải à?”
Ánh sáng trong phòng bếp rất tối, nhưng ngũ quan của cô lại vô cùng nổi bật, làn da mịn màng trắng nõn, đôi mắt dịu dàng kia, mang theo vẻ vô hại và ấm áp.
Khiến cho người khác vừa nhìn cô đã cảm thấy cô ôn nhu lại thân thiện.
Lý Tịch im lặng một lúc, ánh mắt sắc bén như dao quét qua người cô, khiến người ta khó có thể bỏ qua, Lục Hạ cảm thấy, ánh mắt của Lý Tịch giống như đang phê phán và đánh giá cô vậy. Nhưng anh lại không nói lời nào, xoay người buồn bực bước đi.
Miệng phụ nữ toàn là lừa dối.
Có lẽ nhìn thấy thời tiết không tốt, sợ anh đuổi cô đi, cho nên mới tìm một cái cớ như vậy.
Lý Tịch vào phòng của mình, thay quần áo bẩn xuống, lấy một chậu nước lạnh rồi thô lỗ chà xát ở cửa.
Bên này Lục Hạ cũng đã làm xong việc, mì sợi nấu chín bảy phần, cô gõ thêm hai quả trứng gà, rồi cho tí cải trắng vào.
Trong khi nấu phải cẩn thận để trứng gà không bị vỡ ra, trước tiên dùng nước nóng đổ vào để lớp bên ngoài trứng đông lại, sau đó bỏ vào trong nồi nấu, như vậy sẽ không bị vỡ.
Gia vị gồm muối, xì dầu, bột ngọt, thêm một thìa ớt khô, thái chút hành lá, cuối cùng thêm một thìa mỡ heo.
Đổ canh nóng vào, mỡ heo và nước mì xen lẫn mùi hành lá lập tức lan tỏa khắp nơi.
Cuối cùng cô vớt mì sợi đã nấu chín vào trong bát, cho trứng gà và cải trắng vào, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Lúc Lục Hạ bưng hai bát mì ra cửa, thì thấy người đàn ông đang kéo ống tay áo lên ngồi xổm ở cửa giặt quần áo.
Cánh tay anh rất đen, nhưng rắn chắc mạnh mẽ, gân xanh nổi lên rõ ràng theo từng động tác.
Lục Hạ sợ ngây người, anh không thấy lạnh sao?
Đây là thân thể thép gì vậy.
Thấy anh tiện tay vặn quần áo thành bánh quai chèo treo ở một bên, Lục Hạ nuốt nước miếng, nói: “Cái đó… anh đã giặt xong chưa?”
Lý Tịch nghiêng đầu nhìn cô.
“Nếu chưa giặt xong thì để đó đi, lát nữa em sẽ giặt cho anh.”
Cái câu này không khác gì nói mặt trời mọc từ phía tây.
Lý Tịch lạnh lùng liếc cô một cái: “Em lại muốn đánh chủ ý gì?”
Lục Hạ có hơi ngượng ngùng, nói: “Anh cho năm đồng là được.”
Lý Tịch: “...” Bộ quần áo này của anh còn không đáng giá bằng năm đồng đâu.
Lý Tịch mặc kệ cô.
Lục Hạ: “Ba đồng cũng được, giặt quần áo mùa đông lạnh lắm đó…”
Lý Tịch giặt càng nhanh hơn.
Lục Hạ bĩu môi, thôi đi, khi còn bé cô chỉ cần giặt vớ cho cha cũng đã lấy được năm đồng đó.