Trong nụ cười này, không biết có bao nhiêu hả hê khi thấy người khác gặp họa.
Lục Hạ đoán được người này là ai rồi, là bạn học cấp ba của cô Lưu Giai Giai. Sau khi tốt nghiệp nguyên chủ đã tranh giành công việc với cô ta, kết quả cô được phân công dạy học ở trường tiểu học Kim Sa, mà Lưu Giai Giai lại phải chịu khổ bị phân công đến trường tiểu học ở một thôn khác.
Điều kiện trường tiểu học kia kém, tiền lương cũng thấp, các phương diện đều kém hơn trường tiểu học Kim Sa.
Từ đó cô ta đã ghi hận Lục Hạ.
Nhưng mà sau đó cô bị cha mẹ khuyên bảo, nhường cơ hội tốt này cho Lục Linh San.
Nói là cô đã có vị hôn phu đang học đại học rồi, ngày sau chắc chắn sẽ lên thị trấn làm việc với Lý Kiện Nam.
Mà em gái cô lại chẳng có cái gì, hơn nữa còn phải gả đến thôn Kim Sa, nhường cho em gái cô để cô ta có một đường ra, không bị người nhà chồng khinh thường.
Từ nhỏ nguyên chủ không có mẹ, là mẹ kế thượng vị nuôi lớn cô, từ nhỏ đối xử với cô rất tốt, nhưng hễ dính đến chuyện của em kế, bà ta lại thiên vị.
Vì để cho gia đình hòa thuận, cho nên cái gì nguyên chủ cũng nghe lời cha mẹ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô đồng ý đổi hôn.
Bây giờ đang là kỳ nghỉ đông, Lưu Giai Giai đến giúp mẹ cô ta làm việc, không nghĩ đến sẽ được gặp Lục Hạ, giây phút này, không biết cô ta có bao nhiêu vui vẻ nữa.
Nghe nói mấy năm nay, Lục Hạ đã tự tay phá hủy mọi thứ tốt đẹp của mình.
Không được gả cho vị hôn phu là sinh viên đại học kia, mà phải gả cho anh trai từng ngồi tù của cậu ta, hơn nữa tính tình còn cực kém.
Tên Lý Tịch kia, cô ta đã từng gặp qua.
Sự kiện mỏ quặng xảy ra nội loạn năm đó, suýt chút nữa anh đã đánh chết người, còn ngồi phải tù.
Mọi người đều sợ anh.
Lục Hạ rất nghiêm túc trả lời: “Là do trước kia mắt tôi bị mù, bây giờ mắt tôi tốt rồi.”
“Hả?” Lần này đến lượt Lưu Giai Giai trợn tròn mắt, dựa theo tình huống hiện tại, không phải Lục Hạ nên không có mặt mũi gặp người khác, hận không thể chui đầu vào trong đất à?
Sao cô lại thừa nhận mình bị mù?
Tuy trước kia cô ta cũng cảm thấy hai người này không có khả năng lắm, Lý Kiện Nam kia rất biết trêu hoa ghẹo nguyệt, cho đến bây giờ ai đến cũng không chủ động cũng không từ chối, đối xử với cô gái nào cũng tốt.
Lúc ấy cô ta đã cảm thấy, Lục Hạ ở cùng một chỗ với người như vậy, cũng không có gì đáng tự hào cả.
Nói không chừng ngày nào đó hai người sẽ ầm ĩ chia tay.
Không ngờ bọn họ chia tay thật.
Giờ cô ta cảm thấy miệng mình như biết trước tương lai vậy.
Nhưng cảnh tượng Lục Hạ chán chường khổ sở không thể tự thoát ra được trong tưởng tượng của cô ta lại không xuất hiện.