“Hắt xì ~ hắt xì ~” Lục Hạ vừa xách giỏ ra cửa đã hắt xì hai cái thật to.
Tục ngữ có câu một nghĩ hai mắng ba cảm cúm, rốt cuộc là ai giữa ban ngày ban mặt mắng cô, thật sự thiếu đạo đức mà.
Cô dùng tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn vừa ra khỏi cửa đã bị cơn gió thổi lạnh lẽo, theo trí nhớ đi ra cửa.
Tuyết lớn như vậy, người ra ngoài cũng ít đi.
Nếu ở những thôn khác, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong lương thực cho mùa đông từ lâu rồi.
Nếu không, một khi tuyết rơi dày, đường bị phong tỏa, không thể ra ngoài cũng không thể vào, thì có thể sẽ đói chết.
Nhưng thôn Kim Sa thì khác, thôn Kim Sa là thôn lớn nhất trong mười dặm tám xã.
Bởi vì bãi than đang khai phá, người định cư ở đây càng ngày càng nhiều, nhân khẩu khổng lồ, kinh tế cũng vượt xa những thôn khác.
Không chỉ có quầy bán đồ vặt, còn có một cửa hàng cung cấp hàng hóa.
Trường tiểu học Kim Sa cũng là trường tiểu học có quy mô khá lớn được xây dựng mấy năm gần đây, người dân mười dặm tám xã đều đưa con cái đến trường tiểu học bên này đọc sách.
Có càng nhiều người, thì dần dần người làm ăn cũng bị hấp dẫn.
Mỗi ngày cửa hàng cung cấp bên cạnh trường tiểu học đều mở cửa, cung cấp thịt heo tươi ngon, rượu, thuốc lá, đồ uống, vân vân.
Không kém hơn thị trấn chút nào.
Cho nên Lục Hạ muốn mua cái gì cũng có thể mua được.
Nhưng mà có hơi xa, cô đi đường lạnh đến phát hoảng, nhưng chút đau khổ này đối với cô mà nói không tính là gì.
Đi một bước đã thở gấp ba, cô đi đến trường tiểu học mất tổng cộng bốn mươi phút.
Tay lạnh đến tê dại.
“Cho, cho tôi năm cân gạo, bột mì cũng thêm một chút, vừa vừa là được rồi… hắt xì…”
Lục Hạ vừa nói vừa hắt xì, tối hôm qua vất vả lắm cô mới không bị cảm, hôm nay lại bị gió thổi như thế, cô cảm thấy thân thể này lại không ổn rồi.
Quả nhiên là bạch nguyệt quang mảnh mai trong nguyên tác.
Không có gì ngoài sắc đẹp.
“Lấy thêm mười quả trứng gà này nữa, không, năm quả đi.”
Cũng không phải cô không muốn mua, mà là không xách nổi.
Lục Hạ lại mua thêm hai cân thịt nạc, mua mấy củ khoai tây và mấy củ cải trắng, giỏ nhỏ của cô đã bị nhét đầy.
Đối phương ngáp một cái, rồi nói: “Tổng cộng ba đồng.”
Một giỏ đồ này thế mà chỉ cần ba đồng, thật sự quá rẻ mà.
Lục Hạ sảng khoái trả tiền.
“Lục Hạ?” Đối phương bỗng nhiên kêu lên một tiếng, làm cô giật mình.
Lục Hạ ngẩng đầu nhìn.
Người lên tiếng là nhân viên cửa hàng cung cấp hàng hóa đang lười biếng ngồi trên ghế sưởi ấm.
Lúc này cô mới phát hiện tuổi của đối phương không kém mình nhiều lắm, trên đầu buộc tóc đuôi ngựa, giữa mùa đông giá rét mà khuôn mặt đỏ hồng, vừa nhìn đã biết là người có khí huyết tốt.
“Lục Hạ, hahaha, thật sự là cậu à, cậu gả cho cái tên đào than nhà Lý gia kia thật ư, ha ha ha... chẳng phải cậu nói không phải Lý Kiện Nam thì không cưới à?”