Lý Tịch không chờ cô trả lời, đã xoay người bước nhanh rời đi.
Vẻ mặt Lục Hạ bối rối, cô nói muốn đi lúc nào?
Thật là, mùa đông lạnh như thế này, cô đi đâu được đây.
Ở nông thôn vào những năm 80, ngay cả xe cũng không bắt được, muốn lên thị trấn còn phải đi hơn mười dặm đường, dựa theo điều kiện của nguyên chủ, có khi chưa ra khỏi thôn này đã phải chết cóng rồi.
Lục Hạ thở dài, cố gắng chịu đựng vậy.
Cô lấy nắm tiền kia ra đếm, tròn mười tờ đại đoàn kết.
Một trăm đồng, là tiền lương hai đến ba tháng của người bình thường.
Thế mà anh cũng cam lòng bỏ ra.
Vợ muốn chạy, anh đưa tiền?
Ở thế giới này từ đâu mà có người đàn ông kiểu này?
Trong chốc lát cô cũng không phân biệt được người đàn ông này quá lương thiện hay là quá ngốc nữa.
……
Bãi than đá, trong cơn gió tuyết lạnh lẽo, lều trại bị thổi đến mức liên tục đung đưa, bóng đèn sáng sủa.
Bên trong, mấy người đàn ông đang khoanh chân uống rượu đánh bài.
Rèm cửa vừa dày vừa nặng bỗng nhiên bị người vén lên, cả người Lý Tịch đầy hơi lạnh đi vào.
Ngửi mùi trong lều, anh nhíu mày, giọng nói nghiêm nghị: “Không phải tôi đã bảo các cậu không được uống rượu ở chỗ này rồi à?”
Mấy người cũng không nghĩ tới Lý Tịch bỗng nhiên đến đây, ai nấy đều bị dọa, vội đáp: “Anh Tịch, sao anh lại đến đây, không phải anh về đưa cơm cho chị dâu à, lại cãi nhau sao?”
Lý Tịch không nói gì, đi tới ngồi ở một bên, có người vội đưa cho anh một điếu thuốc.
Anh đưa tay nhận lấy, châm lửa, hít sâu một hơi.
Khói thuốc dường như xua tan cái lạnh trên người anh.
Nhưng mà sự tức giận trên mặt anh lại càng sâu hơn, “Hôm nay tôi gác đêm, các cậu đi về đi.”
“Hả? Anh mặc kệ chị dâu không sao ư?”
Bọn họ đều nghe nói rằng từ khi Lục Hạ gả tới đây, cả ngày cứ khóc lóc không dứt, như thể anh Tịch ngược đãi cô vậy.
Mọi người nhìn nhau, không biết phải nói gì tiếp.
Chợt nghe Lý Tịch thản nhiên nói, “Chạy rồi, không cần để ý.”
Trong lòng anh cảm thấy thoải mái hơn.
Thật ra từ lúc cô bước vào cửa, anh luôn cảm thấy mỗi ngày đều phiền phức.
Người đi rồi, anh cũng được thanh tịnh.
Những thái độ khác lạ hôm nay của cô, cũng chỉ là vì muốn rời đi nên tạo ra mà thôi.
Mấy người nghe xong lời này, đầu tiên là giật mình.
Nhưng nhìn vẻ mặt không sao cả của anh, lời đến miệng cũng nói không nên lời.
Vào lúc này, dường như nói lời an ủi cũng vô ích.
Vì thế mấy người xấu hổ nói: “Vậy bọn em đi về trước.”
“Em cũng đi đây, cửa sổ nhà em không biết bị đứa nhỏ nào đâm thủng, em còn phải về nhà làm lại, không thì tối ngủ sẽ bị cảm lạnh.”
Tay hút thuốc của Lý Tịch dừng lại một lúc, nghĩ đến cửa sổ phòng Lục Hạ bị cô làm hư, buổi tối ngủ có lẽ sẽ rất lạnh.
Anh vô thức mở miệng: “Có tờ báo dư thừa không?”
Nói xong, không đợi đối phương phản ứng, anh lại nhanh chóng nói tiếp: “Thôi vậy, các cậu đi về đi.”
Cứ thế mấy người không hiểu chuyện gì rời đi.
Sáng sớm, Lý Tịch bị một cơn gió lạnh thổi tỉnh.
Anh đi ra cửa, tuyết bên ngoài thế mà đã cao đến đầu gối người rồi.
Tối qua có một trận tuyết lớn.
Lý Tịch thay đổi sắc mặt, tuyết lớn như thế, nhất định đã phong tỏa đường.
Mong cô sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vợ chạy anh có thể chấp nhận.
Nhưng anh không thể chấp nhận làm góa phu.