Nhìn Lục Linh San nấu cơm khó ăn như thế là đã biết ở nhà cô ta không thường xuyên nấu cơm.
Bởi vì trước kia người nấu cơm ở nhà, đều là chị kế Lục Hạ.
Mà bản thân Lục Hạ, trong tương lai mặc dù có thể đặt đồ ăn bên ngoài, nhưng phương diện ăn uống này, cô vẫn rất chú ý.
Đương nhiên cô không thể chịu đựng được mỗi ngày phải ăn thịt heo cải trắng.
Nhưng cô vẫn khiêm tốn nói: “Miễn cưỡng thôi, không phải rất lợi hại.”
Lý Tịch dừng một chút, lập tức nói: “Tùy em.”
Cô chịu đi nấu cơm cũng là chuyện tốt, mỗi ngày anh không cần chạy từ xa về đưa cơm cho cô nữa.
“Nhưng mà…” Lục Hạ muốn nói lại thôi.
Loại chuyện đòi tiền này, từ khi cô lên trung học cơ sở đã không làm nữa.
Thật sự vô cùng xấu hổ luôn.
Hơn nữa còn với một người đàn ông không quen thuộc.
Nhưng mùa đông này, cô đi đâu kiếm tiền đây?
Mấy chuyện hay có trong tiểu thuyết như biết trù nghệ đi khách sạn bán đồ ăn hay phương thuốc đã có thể kiếm mấy trăm đồng mấy nghìn đồng, cô cho rằng không thực tế lắm.
Quan trọng nhất là nỗi sợ xã hội.
“Nhưng mà cái gì?” Lý Tịch nhíu mày.
“Trong nhà không có đồ ăn, trên tay em cũng không có tiền…”
Lý Tịch trào phúng, “Cần bao nhiêu tiền?”
Anh còn đang nghĩ sao cô lại có thái độ này, hóa ra là muốn tiền.
Chuyện lúc trước đổi hôn, thật ra anh cũng có tức giận, vốn định bảo cô đi về, nhưng mà cô không đi.
Lý Tịch không có biện pháp, cuối cùng đành phải giữ người lại.
Người thân bạn bè xung quanh cũng rất tức giận, nói là chuyện này không thể cứ bỏ qua như thế được.
So với Lục Linh San, điều kiện của Lục Hạ tốt hơn, lại tốt nghiệp trung học phổ thông, dáng dấp cũng xinh đẹp, anh cũng không thiệt thòi.
Vì thế Lý Tịch cũng lười quản cô.
Mọi người còn khuyên anh không nên đưa tiền cho Lục Hạ, nói là sợ cô chạy mất.
Nhưng Lý Tịch nghĩ, thay vì cô cứ muốn chết không muốn sống như vậy, còn không bằng chạy nhanh lên.
Ban đầu anh còn tưởng rằng cô không còn lựa chọn nào khác nên mới phải ở lại.
Nhìn tình huống hiện giờ, xem ra không có tiền nên mới ở lại.
Ánh mắt Lý Tịch hơi trào phúng: “Cô muốn bao nhiêu?”
Lục Hạ không ngờ anh lại dễ nói như vậy, nói: “Anh đưa bao nhiêu cũng được.”
Chủ yếu là cô không hiểu về giá cả của thời đại này cho lắm.
Đương nhiên cũng không tiện mở miệng.
Lý Tịch không nói nữa, anh nhanh chóng ăn hết cơm trong bát, dọn hộp cơm, đứng dậy ra cửa.
Chỉ một lát sau, anh đi đến, ném một nắm tiền cho cô, giọng nói lạnh lùng dị thường, “Tôi biết cô bị người trong nhà bức bách gả cho tôi, tôi không trách cô. Nhưng muốn đi thì đi xa một chút, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.”
Lục Hạ: “Hả?”