Thập Niên 80: Sau Khi Đổi Hôn Với Em Gái Kế

Chương 10

Lục Hạ phối hợp nói: “Được rồi, vậy em về sớm một chút, trời tối đi một mình không an toàn.”

Nhà cô ở thôn bên cạnh, cách không xa, nhưng đi về đường núi cũng phải mất nửa giờ.

Ai ngờ Lục Linh San lại nói: “Không có việc gì, em không vội, chờ hai người ăn xong thì em cầm hộp cơm về.”

Đến lúc đó sắc trời quá muộn, cô ta còn có thể mượn cơ hội này để Lý Tịch tiễn mình.

Có cơ hội được ở một mình với anh.

Lục Linh San mặt đỏ tim đập mạnh.

Ai ngờ Lý Tịch lại lãnh đạm nói: “Ngày mai tôi đưa qua cho cô là được.”

Nụ cười của Lục Linh San lập tức biến mất.

Nhìn một màn này, Lục Hạ chỉ muốn trợn trắng mắt, thôi đi, đào góc tường nhà người ta có cần rõ ràng thế không hả?

Chẳng lẽ cô ta cũng sống lại, biết về sau Lý Tịch sẽ để lại một đống tài sản, cho nên giờ hối hận?

Là một thành viên trong đại quân xuyên sách, loại thiết lập trọng sinh với xuyên nhanh này cô đã nhìn thấy nhiều rồi.

Cũng không phải không có khả năng.

Lục Hạ gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của Lý Tịch, nói: “Anh rể em nói rất đúng, sao có thể để cho em chờ được, em về trước đi.”

Hai người đều mở miệng đuổi người, nếu Lục Linh San vẫn muốn ở lại thì quả thực là mặt dày.

Cô ta cắn khóe môi, vừa rồi cô ta hoa mắt ư, chị kế lại gắp thức ăn cho Lý Tịch?

Không phải cô rất ghét Lý Tịch à?

Trong lòng Lục Linh San bỗng nhiên xuất hiện một ý tưởng không tốt.

Lý Tịch không khỏi nghiêng mắt, tự dưng vợ gắp thức ăn cho mình, loại chuyện này anh chưa bao giờ nghĩ đến.

Nhưng khi nghĩ đến cô chỉ đang làm bộ trước mặt người nhà, anh lại lạnh mặt.

Cho nên anh cũng không nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của Lục Linh San lúc quay đầu rời đi.

Thấy biểu cảm này của anh, Lục Hạ cảm thấy yên tâm hơn, bởi vì trước kia người đòi kết hôn là em kế của cô, nên ban đầu cô còn lo lắng hai người có cháy lại tình cũ hay không nữa.

Nhưng nhìn thái độ này của Lý Tịch, dường như anh cũng không có ý phát triển theo phương diện kia.

Chắc không tồn tại chuyện cô chia rẽ đôi uyên ương số khổ đâu ha.

Cô đẩy hộp cơm kia đến trước mặt Lý Tịch, nói với anh: “Em muốn tự mình nấu cơm ăn, anh cảm thấy thế nào?”

Vốn dĩ Lý Tịch đang cúi đầu há mồm ăn cơm, nghe cô nói vậy, anh thiếu chút nữa bị sặc.

“Em biết nấu cơm?”

Mặc dù quần áo của anh vẫn bẩn, nhưng đã rửa mặt, ở khoảng cách gần như vậy, Lục Hạ mới phát hiện người đàn ông này không xấu chút nào, ngũ quan sắc bén, mặt mày thâm thúy lạnh lùng.

Nhưng mà lúc nhíu mày ánh mắt sắc như đao, tính uy hϊếp rất lớn, cảm giác không dễ trêu chọc.

Đây cũng là nguyên nhân anh có thể ngồi vững vị trí phó lãnh đạo ở bãi than đá.

Trời lạnh như thế mà bên ngoài anh cũng chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xanh lá cây.

Lục Hạ thu hồi ánh mắt, nguyên chủ đương nhiên biết nấu cơm, nhưng cô không muốn làm cho người mình không thích mà thôi.