Lục Hạ đi dạo một vòng trong phòng bếp, mới phát hiện vậy mà trong nhà cái gì cũng có.
Cô nhớ ra rồi, ở khu than đá có người nấu cơm, Lý Tịnh ngày nào cũng bận đi làm, cơ bản không về ăn cơm, bình thường cũng toàn ăn cơm ở bên đó.
Nếu không phải vì cô, anh căn bản sẽ không trở về.
Trước đó cũng là Lý Tịnh từ khu than đá đưa cơm về cho nguyên chủ.
Nhưng có đôi khi anh bận quá, cũng vì quá phiền phức, nên đã mua không ít bánh bao, ít nhất vào lúc anh không thể về đưa cơm cho nguyên chủ thì nguyên chủ cũng không chết đói.
Má ơi, đây nào chỉ là gánh nặng chứ.
Đây quả thực là một em bé to xác.
Niên đại này, tính cách này, nếu đổi là người khác thì đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà rồi.
Đến cả một con cá mặn như cô cũng nhìn không nổi nữa.
Vì về sau có thể thuận lợi kế thừa tài sản của Lý Tịnh, Lục Hạ cho rằng, ít nhất trong lúc anh còn sống, cô phải đối xử tốt với anh một chút mới đúng!
Cũng may Lục Hạ là người phương nam, khi còn nhỏ cô cũng từng dùng than đá.
Cô cầm lấy kẹp bên cạnh gắp than đá vào lò, sau đó bắt đầu nhóm lửa đun nước.
Tắm nước nóng xong cô lại ra cửa mua chút ra, buổi tối làm bữa cơm, ít nhất cũng phải cho ông chồng tiện nghi biết thái độ của cô đang dần thay đổi rồi.
Để anh không phản cảm cô như thế nữa.
Cô cũng không cần ân ân ái ái, chỉ cần tôn trọng nhau chút là được rồi.
Trong lúc nấu nước, cô lại quét tước phòng bếp một phen.
Trời quá lạnh, cô cũng muốn tắm một cái, nhưng vì sợ bị bệnh, Lục Hạ cũng chỉ dám dùng khăn lông thấm nước ấm lau người, sau đó thay sang bộ quần áo sạch sẽ.
Cuối cùng tinh thần cô cũng thoải mái hơn.
Lục Hạ muốn ra ngoài mua đồ ăn, nhưng cô lục tung cả căn phòng mà cũng không kiếm được một xu nào.
Cô nhớ ra, tiền của nguyên chủ đều đã gửi ra ngoài trợ cấp cho nam chủ vào đại học.
Bởi vì nam chủ luôn kể khổ trong thư, nói cuộc sống của mình khó khăn, lại ngại xin tiền anh trai.
Cho nên nguyên chủ não yêu đương đau lòng cho anh ta, lén gửi số tiền mà mình tích góp được cho nam chủ.
Đau lòng cho đàn ông thì xui xẻo cả đời, chính là nguyên chủ chứ đâu!
Sau khi mỉa mai xong, Lục Hạ cảm thấy cô cũng có thể nằm lại... làm ơn đi, trời lạnh thế này có ai muốn ra ngoài đâu?