Cô xốc chăn lên, thoải mái nằm xuống giường.
Cũng không biết nằm bao lâu, Lục Hạ nghe thấy tiếng mở cửa.
Cô vội bò dậy, đúng lúc nhìn thấy chồng cả người đầy tuyết, sắc mặt lạnh lùng đi đến.
Trên tay anh còn cầm một hộp cơm inox.
Mắt Lục Hạ sáng lên, “Anh về rồi.”
Lý Tịnh quay đầu lại nhìn cô một cái, đây là lần đầu tiên sau từng ấy ngày anh thấy cô có tinh thần như vậy, hơn nữa khí sắc trông cũng rất tốt.
Đáy mắt còn không có cảnh giác và chán ghét anh.
Ngày kết hôn, vợ rất lạnh lùng với anh, ngay từ đầu là bài xích, sau đó đến nói chuyện cũng không muốn.
Nhưng hiện giờ cô lại chủ động mở miệng, cô lại muốn làm gì?
Lý Tịnh thu hồi tầm mắt, vẫn lạnh nhạt như cũ, không phản ứng cô, anh đi vào phòng, đặt hộp cơm lên bàn, sau đó xoay người rời đi.
Lục Hạ bị làm lơ cũng có chút xấu hổ, nhưng thấy người đàn ông đặt hộp cơm lên bàn, cô liền đoán là anh cho mình ăn.
Bởi vì trưa nay cô nói muốn ăn cơm, cho nên chiều anh liền mang về cho cô.
Tuy anh không nói một câu, nhưng vẫn không bỏ mặc cô.
Lục Hạ thật sự cũng có chút đói bụng, cô thấy Lý Tịnh ra khỏi phòng, xách theo thùng gỗ muốn ra ngoài, cô vội nói, “Tôi đã nấu nước nóng trong phòng bếp rồi.”
Lý Tịnh nhíu mày nhìn cô, Lục Hạ bị ánh mắt của anh làm cho bồn chồn.
Nhưng Lý Tịnh cuối cùng vẫn không nói gì, xách theo thùng ra cửa.
Máy bơm nước trong nhà đã sớm đóng băng, bơm không ra nước.
Mọi người muốn dùng nước thì phải ra giếng nước lấy.
Có người không chú ý thì còn trực tiếp lấy tuyết để vào nồi nấu, nhưng nguyên chủ là người chú trọng, cho nên Lý Tịnh đều đi giếng nước lấy nước về dùng.
Một mình anh một lần có thể xách hai thùng nước lớn, vì đảm bảo nước trong nhà đủ dùng, mỗi lần anh đều phải đi vài chuyến.
Lục Hạ cũng muốn giúp đỡ, nhưng chân cô vừa bước ra cửa đã bị gió lạnh khuyên lùi lại.
“Vẫn là ăn cơm trước đi, nếu không cơm lạnh thì không ăn được.”
Sau khi lấy cớ cho mình, Lục Hạ xoay người trở về phòng, mở hộp cơm ra.
Đồ ăn bên trong và cơm xếp chồng lên nhau, nhìn không đẹp lắm, đồ ăn cũng là bắp cải, mấy miếng thịt nhỏ, còn là thịt mỡ, nhìn là không muốn ăn.
Nhưng ngửi thì cũng khá thơm.
Lục Hạ ăn một lát, không có mùi vị gì, muối không đủ thì thôi, lại còn cho thêm tiêu vào.
Cô thở dài.
Cô vừa mới buông đũa xuống, cửa nhà lại có động tĩnh, Lý Tịnh xách theo hai thùng nước, phía sau còn có một cô gái trẻ tuổi mặc áo bông màu đỏ thắt hai bím tóc.