Dịch: Phong BụiThương Tế Nhụy hàng ngày sáng sớm sáu giờ thức dậy, rời giường uống một ly trà xanh, luyện giọng luyện công phu. Sáng nay mở mắt nhìn thấy người bên gối, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào, nhào lên người Trình Phượng Đài ôn nhu toàn diện cọ hắn.
Trình Phượng Đài đã quen với cuộc sống về đêm, chưa tới giữa trưa không tỉnh nổi, lúc sáng sớm nhất định ngủ say như chết, trong mũi hừ một tiếng không để ý đến diễm ngộ này. Thương Tế Nhụy cọ qua cọ lại, thứ trong quần kia dần dần biến đổi, cứng rắn đè trên bụng Trình Phượng Đài. Thương Tế Nhụy ôm hắn thật chặt, không dám cử động nữa, nhưng mà trong lòng phấn khởi vô cùng, có một loại sung sướиɠ trước đó chưa từng có đang lặng lẽ trào dâng.
Tiểu Lai đợi lâu hơn so với ngày thường một khắc đồng hồ không thấy Thương Tế Nhụy ra cửa, liền lấy nước rửa mặt gõ cửa hai cái liền đưa vào, cũng không tiện liếc mắt nhìn lên giường, để lại chậu nước rửa mặt liền đi. Thương Tế Nhụy chờ thứ kia xuôi xuống rồi, thức dậy mặc quần áo rửa mặt, sau đó nằm ở bên gối cõi lòng đầy mong đợi nhìn Trình Phượng Đài, muốn lắc hắn tỉnh dậy, nhưng Trình Phượng Đài thế nào cũng không tỉnh, khiến cho Thương Tế Nhụy cảm thấy rất thất vọng, khi lòng tràn đầy thất vọng, Tiểu Lai cách cửa lại thúc giục lần nữa, y liền chạy đi luyện công.
Vào lúc sáng sớm, trong ngõ La Cổ người lui tới đã rất náo nhiệt. Phần lớn là mấy đám lái buôn qua lại trong ngõ phố làm mua bán nhỏ, bán kẹo bánh bán cải xanh bán trái hồng đông lạnh, còn có mài dao. Nhà dân dậy sớm mở cửa một cái là có thể mua được rất nhiều thứ. Những lái buôn này rao lên cũng cực kỳ dễ nghe. Bắc Bình được coi là vương đô tiền triều, rất nhiều thâm trạch đại viện, các lái buôn cần phải có một giọng rao thấu gạch xanh ngói nặng mới có cơm ăn. Trải qua rèn luyện năm dài tháng rộng như vậy, giọng cao chót vót hùng hậu lại dư âm vang mãi, hơn nữa không biết là ai biên điệu cho tiếng rao của bọn họ, tiết tấu lưu loát dễ thuộc, từ ngữ cũng giản lược ngắn gọn, mỗi lần ánh nắng ban mai vượt qua tường thành cũ chiếu sáng cố đô là bọn họ bắt đầu diễn vở hí đầu tiên ở thành Bắc Bình.
Sau khi Thương Tế Nhụy luyện xong giạng chân, lộn người, hai tay chống nạnh đứng ở giữa viện luyện giọng. Y đã nổi tiếng là văn võ toàn tài, bỏ thời gian cho buổi học sáng sớm cũng phải gấp đôi người khác. Thời gian đầu khi mới tới Bắc Bình kia, Thương Tế Nhụy mỗi sáng sớm đều chạy đến dưới Thiên Đàn luyện giọng. Sau đó chuyển đến ngõ La Cổ ở, đi Thiên Đàn liền xa, y đi đứng lại lười, dứt khoát liền ở nhà luyện. Rạng sáng năm giờ trời còn chưa sáng, trong nhà chàng Thương đã y nha nha cất giọng, phảng phất như quỷ kêu, phảng phất như gϊếŧ người, láng giềng cả kinh bốn phía rối rít giậm chân mắng khắp đường phố, cùng nhau kháng nghị. Nhưng mà Thương Tế Nhụy không hề vì thế mà từ bỏ, y thà bị láng giềng mắng mẹ, cũng lười ra khỏi thành tìm khối đất trống. Sau đó rất thông minh mà phát hiện rằng, hàng ngày vào sáng sớm chừng sáu giờ, các lái buôn xuyên phố lớn hẻm nhỏ là bình phong che chở rất tốt. Giọng của bọn họ so với giọng y còn lớn hơn, hơn nữa lúc này đại đa số hàng xóm cũng đã rời giường. Từ đó, Thương Tế Nhụy sửa đổi thời gian biểu, mỗi ngày dậy trễ một tiếng, đi làm cùng các lái buôn.
Thương Tế Nhụy cất giọng cao vυ't kéo dài hô một tiếng, đầu kia con hẻm dường như đang đáp lại y, cũng kêu một tiếng: “Ơi! Bán bánh rán đê! Bánh trứng gà bánh đậu đỏ bánh nhân thịt đê! Bánh ngọt bánh mặn đều có đê!”
Ngõ La Cổ nằm ở phía nam thành Bắc Bình, chính là khu vực bình dân tụ tập, đại khái cũng chỉ tòa phủ trạch Vương gia kia của Trình Phượng Đài là hạc đứng trong bầy gà, đẹp đẽ nhất. Tiếng rao của lái buôn nơi này bị ảnh hưởng bởi đất đai nguồn nước, khô cứng mà thẳng thắn, cộc lốc, thô lỗ, giống như một cây gậy to, trực đập vào tai người ta, rất có ý vị của điệu Tần khang.
Thương Tế Nhụy ánh mắt chợt bốc lửa, căng giọng cất vang một điệu cao. Người đàn ông bán bánh kia không cam lòng yếu thế, hô đáp lại: “Trẻ con ăn bánh trứng gà, năm sau thi đậu Trạng nguyên đê! Cô nương ăn bánh đậu đỏ, ra cửa không cần thoa phấn đê! Đàn ông ăn bánh nhân thịt, cánh tay khỏe như trâu đê!”
Xét từ đoạn này, người đàn ông bán bánh một hơi có thể thao thao bất tuyệt nhiều chữ như vậy mà không lấy hơi, hiển nhiên đã thắng Thương Tế Nhụy một nước. Thương Tế Nhụy hăng máu, tìm một đoạn hát trong "Xuân Thu đình" vừa nhanh vừa gấp, khảo nghiệm độ dài của hơi nhất đáp trả. Hai người đáp qua đáp lại, đường nam phố bắc, đánh mấy hiệp bất phân thắng bại. Thương Tế Nhụy thầm nghĩ giọng tốt lắm, lật khắp Thủy Vân lâu của mình còn không tìm ra được một giọng lão sinh tốt như vậy, từ trước tới giờ nơi sơn dã vẫn luôn nhiều kỳ sĩ, đáng tiếc tìm sai nghề.
Tiểu Lai bưng bình trà phục dịch ở bên cạnh, rất bất đắc dĩ mỉm cười than thở. Đào hát luyện giọng vốn là để khai âm luyện khí, mà Thương Tế Nhụy luyện càng về sau, chỉ cần bị người kɧıêυ ҡɧí©ɧ một cái, hoặc là y chợt cao hứng, liền biến thành đại hội trích đoạn hí. Khó trách bây giờ hàng xóm láng giềng hết sức nhiệt tình đối với bọn họ, lão đại phường hát cứ ba ngày hai bữa hát cho bọn họ nghe, ai gặp phải cũng cảm thấy sung sướиɠ muốn chết.
Bọn họ ở nơi này đáp qua đối lại, luôn có hàng xóm ưa hóng chuyện, không thấy mặt người chỉ nghe tiếng mà khen ngợi bọn họ, thêm lửa cho cuộc thi, Thương Tế Nhụy nghe vậy càng thêm hăng hái, y một người dựa vào giọng để kiếm cơm, nếu về giọng còn thua một người kiếm cơm dựa vào lao động chân tay, sau này còn lăn lộn ở Bắc Bình thế nào được nữa? Đến lần đối đáp cuối cùng, Thương Tế Nhụy sử dụng đòn sát thủ, đem điệu “Kêu Tiểu Phan” nổi tiếng ra. Y dù sao cũng là chuyên nghiệp, một khi ra toàn bộ sức lực, vị bán bánh bên kia nhất thời không cất tiếng nữa.
Thương Tế Nhụy đợi một lúc, vẫn không thấy tiếng vang của vị bán bánh kia, liền thu thế thu khí lại, ngậm lấy miệng bình trà, nhìn Tiểu Lai hi hi hi cười không ngừng. Tiểu Lai biết y muốn nghe cái gì, khích lệ nói: “Giọng của Ông chủ Thương chúng ta cho tới bây giờ chưa từng thua ai, đấu với ai cũng đều không sợ.”
Thương Tế Nhụy dương dương đắc ý: “Đó là đương nhiên!”
Bỗng nhiên có người gõ vài cái lên cửa, lúc Tiểu Lai đẩy cửa ra, chỉ thấy dưới đất một túi giấy dầu, đầu kia ngõ hẻm, là bóng lưng vị bán bánh đang gánh đòn gánh từ từ đi xa. Tiểu Lai mở túi giấy ra nhìn một cái, mỗi loại bánh rán hai cái, tổng cộng đã là một bọc lớn rồi, vội vàng gọi vị kia lại: “Này! Trở lại! Trả ngài tiền này!”
Vị bán bánh kia cũng không quay đầu lại, cất giọng nói: “Cho chàng Thương ăn bổ giọng!”
Thì ra vị kia đã biết nơi này có Thương Tế Nhụy ở, cố ý tới so tài cao thấp. Sau khi bại trận, còn rất có giao tình rất có phong độ để lại bánh rán cho chàng Thương ăn. Tiểu Lai mở túi giấy dầu ra cho Thương Tế Nhụy nhìn, lộ ra vẻ rất tiếc hận, một bọc bánh mặc dù không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng đối với những người làm buôn bán nhỏ một xu nửa xu này mà nói, cũng đã không coi là rẻ rồi. Lòng Thương Tế Nhụy ngược lại rất thản nhiên, trên sân khấu bán giọng đổi tiền, cùng dưới sân khấu bán giọng đổi bánh rán cũng đều giống nhau, đều là kiếm cơm dựa vào bản lãnh, y không thẹn với lòng.
Thương Tế Nhụy cầm một cái bánh nhân thịt ra cắn một cái, liền nghe thấy xa xa người đàn ông bán bánh đang rao: “Bánh rán trâu già chính tông đê! Bánh rán trâu già vỏ giòn nhân đầy đê! Chàng Thương ăn cũng khen ngon đê!”
Thương Tế Nhụy sững sốt một chút, khóe miệng còn dính chút vụn bánh, mờ mịt nói: “Tôi không có nói như vậy.”
Tiểu Lai phụt một tiếng liền vui vẻ, ngẩng đầu lên, lấy khăn tay chùi miệng cho y, trong ánh mắt có chút thương tiếc. Thương Tế Nhụy một hồi thông minh một hồi ngốc nghếch, lúc thông minh một chút liền nhìn thấu, cái gì cũng không làm khó được y; lúc ngốc nghếch ngay cả đứa trẻ cũng không bằng, trong đầu như thiếu dây thần kinh nào đó. Người như vậy, bảo cô làm sao yên tâm cho được. Tiểu Lai thật là cả đời không muốn lập gia đình, chỉ nguyện ý trông nom y.
Trình Phượng Đài đứng ở trên ngưỡng cửa, duỗi cánh tay vươn vai ngáp, cái ngáp kia động tĩnh cực lớn, giống như muốn cắn người. Tiểu Lai lập tức căng mặt ra, một chút biểu cảm cũng không để lộ, trong mắt lạnh xuống, nhét túi giấy vào trong tay Thương Tế Nhụy rời đi. Thương Tế Nhụy bưng bánh rán đến bên cạnh Trình Phượng Đài như hiến bảo vật: “Nhị gia, anh dậy rồi à? Cho anh ăn này!”
Trình Phượng Đài nhặt một bánh nhân đậu đỏ, buồn bã ăn: “Đúng là người chết cũng bị em réo tỉnh!”
Thương Tế Nhụy không phục lắm: “Bánh rán này chính là nhờ em réo to đổi được đấy!”
Trình Phượng Đài lông mày chợt nhấc, nhìn bánh rán trong tay một chút, cắn một cái, cười nói: “Ố? Vậy đúng là không tồi, sau này không cần lên sân khấu hát hí cũng không chết đói rồi. Đi, Ông chủ Thương, đi rót cho Nhị gia ly nước.”
Trình Phượng Đài dùng giọng ngày thường ở nhà sai khiến con trai để sai Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy đáp lại một tiếng thanh thúy, lon ton chạy vào phòng rót một ly trà nóng, hai tay nâng ly trà, lại lon ton chạy trở lại, như sợ chỉ cần chạy chậm một chút, Nhị gia của y sẽ bị bánh rán làm nghẹn chết. Trình Phượng Đài nhìn dáng vẻ hoạt bát lon ta lon ton kia của y chẳng khác gì hai thằng con trai của mình. Ăn xong bữa sáng cơn buồn ngủ lại nổi lên, đạp rơi giày ngồi lên trên giường, ngoắc ngoắc Thương Tế Nhụy: “Ông chủ Thương, nằm cùng tôi một hồi nữa?”
Thương Tế Nhụy một chút cũng không buồn ngủ, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi xiêm áo nằm vật xuống bên người Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài một tay khoác ngang hông y, chóp mũi rúc vào ngực y, đảo mắt liền ngủ. Thương Tế Nhụy nhàm chán đếm sợi tóc hắn chơi, chơi một hồi, cũng ngủ thϊếp đi dưới tiếng ngáy nhỏ nhẹ của Trình Phượng Đài.
Hai người bọn họ ngủ lại một giấc này thẳng đến sau giờ Ngọ, Tiểu Lai làm xong cơm trưa tự mình ăn trước ở phòng bếp, cũng không gọi bọn họ. Ngược lại là lão Cát chu đáo, đi theo Trình Phượng Đài chừng mười năm, đối với thói quen hàng ngày của hắn rõ như lòng bàn tay, đơn giản là đúng giờ liền có mặt. Trình Phượng Đài vừa mở mắt, liền nghe thấy lão Cát ở ngoài cửa nói: “Nhị gia, tôi mang cho ngài quần áo đổi giặt.”
Trình Phượng Đài hừ hừ một tiếng bày tỏ đã nghe thấy, sau đó bắt đầu ngủ nướng thời gian dài, Thương Tế Nhụy cũng ngủ nướng cùng hắn. Lão Cát chờ lâu không thấy mở cửa, liền bắt chuyện với Tiểu Lai dưới mái hiên. Tiểu Lai chán ghét Trình Phượng Đài, kể cả tùy tùng của Trình Phượng Đài cũng chán ghét. Nhìn lão Cát cái kiểu đúng lúc đúng giờ có chuẩn bị mà đến này, hiển nhiên là Trình Phượng Đài thường xuyên chơi bời ở bên ngoài, ông ta theo bên người phục vụ nhiều, mới có thể có huấn luyện nghiêm chỉnh như vậy. Vì vậy hoàn toàn không phản ứng lại ông ta, làm cho lão Cát rất lúng túng.
Trên giường Thương Tế Nhụy vỗ vỗ ngực Trình Phượng Đài: “Nhị gia dậy đi. Em đói rồi.”
Trình Phượng Đài đưa tay đến phía dưới xoa xoa bụng y: ” Ừ. Đúng là bụng lép rồi.” Sau đó tay kia càng xoa càng đi xuống. Thương Tế Nhụy che đũng quần, xoay mình kêu lên: “Ai nha, anh làm gì đấy!”
Trình Phượng Đài cười đểu nói: “Buổi sáng là nó chọc vào tôi, đúng không? Tôi phải giáo huấn nó một chút.” Vừa nói, tay quào loạn ở phía dưới của Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy vừa né tránh, vừa cười, kêu to: “Không có không có không có! Không phải nó thật không phải nó! Ai ya! Anh mau buông ra!”
Y không thể chạy khỏi ma trảo của Trình Phượng Đài, ngược lại ở dưới ma trảo có một chút tâm lý muốn từ chối còn nghênh đón. Tiểu Lai bên ngoài nghe y kêu la, hết sức nóng ruột, trong lúc cuống quýt liền đẩy lão Cát vào.
Lão Cát lảo đảo mấy bước, mắt không liếc ngang, đứng vững vàng, đặt vật trong tay lên trên bàn: “Nhị gia, ngài cứ thong thả. Tôi ở bên ngoài chờ ngài.” Sau đó quay mặt đi, quay người một trăm tám mươi độ về phía sau, bước nhanh đi ra ngoài. Chẳng trách Trình Phượng Đài đi đến đâu cũng mang ông ta theo, ông ta quả thật cơ trí lại thức thời.
Lão Cát đưa tới cho Trình Phượng Đài những vật phẩm như áo sơ mi, cà vạt, ba toong, kem dưỡng v.v.., Trình Phượng Đài thong thả mặc quần áo, rửa mặt, chải chuốt, chải chuốt đến mức bóng loáng lại thơm ngát. Thương Tế Nhụy nhìn cái điệu bộ này của hắn, thật đúng là một tiểu bạch kiểm (đàn ông dựa vào kinh tế của đàn bà), rất đáng bị giễu cợt một phen. Thương Tế Nhụy một người giả trang phụ nữ ở trên sân khấu, xuống sâu khấu rồi ngược lại không để ý ăn mặc, một bộ trường sam mặc suốt ba năm, đến nay vẫn còn mặc, trên đầu trên mặt cho tới bây giờ cũng không thoa dầu.
Trình Phượng Đài soi soi gương, nói: “Em đừng thấy tôi cầu kỳ, em vợ tôi còn cầu kỳ hơn! Dầu bôi đầu không phải hàng Pháp không dùng, dùng rồi còn hắt hơi.”
Thương Tế Nhụy gật đầu: “Các anh đám công tử này đều vậy cả, chải chuốt không thiếu thứ gì, còn có mặt mũi nói nam đán là thố nhi gia.”
Trình Phượng Đài cười nói: “Bôi chút dầu lên mặt không thể coi là thố nhi gia.” Hắn níu lấy Thương Tế Nhụy kéo lên chân mình ngồi một cái, Thương Tế Nhụy không phòng bị liền ngồi lên, “Người ngồi lên đầu gối mới là.”
Thương Tế Nhụy cười mắng hắn hai tiếng, hai người lại đùa giỡn một hồi. Trình Phượng Đài phát hiện trải qua đêm qua, mình đối với Thương Tế Nhụy cũng tùy ý hơn rất nhiều, trước đây hắn không dám nói chuyện đùa kiểu này với Thương Tế Nhụy, sợ y xấu hổ. Chẳng trách người ta thường nói mối tình chăn gối, thì ra cho dù chẳng làm cái gì cả, chỉ cần đắp chung một cái chăn trò chuyện, tình cảm cũng sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Tiểu Lai buổi trưa hôm nay làm canh đậu hũ trứng gà cải xanh cùng thịt kho hành dầu củ cải. Trình Phượng Đài chắc chắn sẽ không ăn những thứ này, cầm ba toong lên, khoác vai Thương Tế Nhụy: “Đi! Chúng ta đi ra ngoài ăn! Ông chủ Thương bảo nên đi đâu?”
Thương Tế Nhụy bị hắn một đường mang đi, nhìn cũng không nhìn những món ăn kia một cái: “Chúng ta đi Thiên Kiều chơi đi! Em dẫn Nhị gia đi ăn mì trộn tương!” Quay đầu lại nói: “Tiểu Lai! Buổi tối năm giờ tôi đi thẳng đến rạp hát, cô ở đó chờ tôi nhé.”
Trình Phượng Đài một khi được nhắc nhở, cũng rất lễ phép quay đầu cười nói: “A! Tiểu Lai cô nương! Đa tạ chiêu đãi đa tạ chiêu đãi, Trình mỗ giờ liền cáo từ.”
Tiểu Lai bị bọn họ làm tức chết.