Bên Tóc Mai Nào Phải Hải Đường Đỏ

Chương 20

Dịch: Phong BụiTrình Phượng Đài cùng Thương Tế Nhụy vai kề vai, đang đắp cùng tấm chăn, gối cùng chiếc gối, quy quy củ củ nằm ở trên giường. Tính cách của Thương Tế Nhụy ở phương diện đó như thế nào Trình Phượng Đài vẫn chưa biết.

Nhưng nếu là đổi một người khác, nhu thuận an tĩnh ngủ ở bên người như vậy, Trình Phượng Đài đã sớm như sói đói vồ mồi, nhào lên cắn nuốt rồi. Chỉ đối với Thương Tế Nhụy, hắn mới có sự nhẫn nại này. Hư vô mờ mịt nói những thứ rất lãng mạn rất văn nghệ rất cảm tính kia, sau đó suy nghĩ lại một chút cũng cảm thấy buồn cười —— đều là người lăn lộn chán chê rồi, chảy ra từ đường tửu sắc tài khí, chính bản thân còn ngửi được mùi thối tha hám lợi trên người mình, còn ở nơi này ngây ngô diễn vai vị thành niên thanh khiết cơ đấy! Nếu bị Phạm Liên bọn họ nghe được những lời đó của hắn nhất định sẽ cười đến chảy máu não.

Trình Phượng Đài nói: “Ông chủ Thương, em vẫn luôn hỏi tôi nhìn trúng em điểm nào. Tôi ấy à… Chính là bắt đầu từ câu chịu chết vì sư tỷ mà nhìn em với con mắt khác. Phần chân tình, chấp niệm này của ông chủ Thương rất hợp với lòng tôi.”

Thương Tế Nhụy trầm mặc một hồi, nói: “Những lời này đến bây giờ em vẫn không thu hồi lại.” Lại im lặng hồi lâu, mới nói: “Chẳng qua là chỉ đối với người ban đầu kia.”

Trình Phượng Đài cảm thấy rất xót xa, còn có một chút hối tiếc: “Người kia nếu là tôi thì tốt biết bao nhiêu! Tôi nhất định sẽ bưng em trong tay ngậm em trong miệng, tuyệt không khiến em đau lòng một chút nào. Em lẽ ra phải có người yêu thương, không phải là sự yêu thương thay áo rót nước, mà là yêu thương từ tận đáy lòng.”

Thương Tế Nhụy than thở: “Em cũng cảm thán, tại sao người kia không phải là Nhị gia chứ!”

Trình Phượng Đài nói: “Chàng đào hát chẳng lẽ phúc mỏng?”

Thương Tế Nhụy ai oán nhắm mắt lại: “Vậy thì cũng là mệnh mà…”

“Nếu tôi gặp được em từ sớm, tôi sẽ ra sức chiếm đoạt em, đối tốt với em, để cho em không còn thời gian tương thân tương ái cùng sư tỷ, chỉ có thể đi theo tôi.” Trình Phượng Đài hít vào một hơi thật sâu: “Có điều điều này cũng khó nói, cũng không nhất định là người tới trước được trước. Chuyện tình cảm chuyện lòng người không nói chắc được.”

Thương Tế Nhụy gật đầu đồng ý: “Tri kỷ chỉ có một người này thôi. Hơn nữa lần đầu vẫn luôn là tốt đẹp nhất.”

Trình Phượng Đài nghe y nói như vậy, liền biết con đường này dài đằng đẵng, tiền đồ khó biết trước. Trong thế giới tình cảm của Thương Tế Nhụy tựa hồ không cần phân công những vai diễn như tình nhân, người thân.. y chỉ cần một tri kỷ bao la vạn tượng, chỉ có tri kỷ này là hơn tất cả mọi người, nặng ngàn cân. Trình Phượng Đài tạm thời tranh thủ được vị trí thế chỗ tri kỷ, chân chính ngồi vào được hay không thì vẫn còn khó nói, không khỏi oán hận đến mức nắm quyền đấm xuống giường.

“Tôi thật là ghen tị với sư tỷ của em. Chiếm được một trái tim cô ta không thể hiểu, cuối cùng còn vứt bỏ.”

“Nhị gia, hay là, kiếp sau. Kiếp sau em quên cô ta rồi, em không gặp bất cứ ai hết, chỉ chờ một mình anh. Chúng ta sạch sẽ, nguyên vẹn ở bên nhau.”

Thương Tế Nhụy nói nghiêm túc như vậy, dường như là quyết định sau khi đã suy tính rất thận trọng.

Trình Phượng Đài cười nói: “Vậy khi em uống canh Mạnh bà phải nắm chắc liều lượng, phải vừa vặn quên cô ta, lại vừa vặn nhớ tôi. Có điều nếu như lúc đầu thai đầu thai lệch thì sao? Cách xa mười vạn tám ngàn dặm, trở thành người của hai quốc gia, cả đời khó mà gặp mặt nhau rồi.”

“Vậy em liền hát cho Nhị gia vở "Phạm Trương kê thử". Hồn cưỡi âm phong, ngàn dặm trở về.”

Phạm Trương kê thử: Phạm: Phạm Thức; Trương: Trương Thiệu; kê: gà, gia cầm; thử: thực vật thân thảo, chỉ cây kê. Phạm Thức cùng Trương Thiệu cùng nhau uống rượu ăn gà, ý so sánh tình thâm nghĩa trọng giữa bằng hữu với nhau.

Khi Thương Tế Nhụy nói đến câu nói cuối cùng kia thì người cũng đã nhập vào vở hí kiếp sau kiếp này, giọng hát vừa mềm lại vừa rung, tám chữ kia giống như là hát ra từ trong tim, mang theo hơi nóng ấm áp. Trình Phượng Đài nhưng lại tỉnh khỏi sự tưởng tượng hoang đường này, rũ mí mắt xuống chớp chớp hai cái, khóe miệng có một nụ cười hơi chút khinh miệt.

“Thật ra thì, Ông chủ Thương à, tôi mặc dù tin tưởng thuyết quỷ thần báo ứng, nhưng mà cũng không coi những thuyết như đầu thai kiếp sau là thật.” Trình Phượng Đài nghiêng đầu nhìn gò má Thương Tế Nhụy, nhìn chăm chú vào lông mi của y: “Hết thảy chỉ nhìn vào đời này, chỉ có đời này mới là chuyện có thực. Đời này không làm được, thì cũng đừng nói gì nữa. Đời sau, đời sau ai còn nhận ra ai chứ? Hồn vía tới tôi cũng đóng cửa cho em ở bên ngoài!”

Gọi Trình Phượng Đài một tiếng Nhị gia, hắn đúng là xứng với tiếng gia này thật, giọng bá đạo, muốn gì được nấy. Hắn nào ngờ được một phen bày tỏ chí khí này ngược lại đắc tội Ông chủ Thương. Thương Tế Nhụy mất hứng, ngược lại không bởi gì khác. Y vốn tính tình trẻ con như vậy đấy, nói thuận theo câu chuyện của y, y liền vui vẻ, nói nghịch với câu chuyện của y, y liền mất hứng. Thương Tế Nhụy trong lòng nghĩ: "Phạm Trương kê thử" là một vở hí đẹp biết bao! Tôi hát cho anh, anh còn dám không vui, còn dám bác bỏ ý của tôi! Lẽ nào lại như vậy!

Thương Tế Nhụy ở trong chăn chính xác bắt được tay của Trình Phượng Đài, đặt ở trên bụng dưới của mình. Trong lòng bàn tay của Trình Phượng Đài ấm áp, trong lòng rung động, nín thở mà đợi, không ngờ là chàng đào hát chủ động.

Thương Tế Nhụy nói: “Nhị gia, ngày hôm qua nói với anh, người chân chính biết hát hí sẽ không cần dùng giọng, mà là dùng khí. Anh sờ bụng em, nơi này là khí hải, em hát đôi câu là anh biết liền.” Đều do Trình Phượng Đài mới vừa rồi phá vỡ hứng thú lãng mạn của y, y chỉ có thể đổi đề tài, mới không phụ một đêm kề chân cùng ngủ này, y nào biết suy nghĩ hạ lưu của Trình Phượng Đài.

Trình Phượng Đài đè khối noãn ngọc dưới tay, thật lâu không thể cất lời.

Thương Tế Nhụy nói: “Nhị gia, anh rốt cuộc có muốn nghe hay không?”

Trình Phượng Đài nuốt nuốt cổ họng, nói: “Muốn. Muốn. Em hát đi.” Vừa nói, vạn niệm đều hóa thành tro bụi nhắm hai mắt lại.

Thương Tế Nhụy để thể hiện sự khác biệt giữa “Dùng khí” cùng “Dùng giọng ” , đặc biệt chọn mấy vở hí lão sinh để hát. Y bình sinh thích nhất Gia Cát Lượng, há miệng liền hát "Thất Nhai Đình", hí lão sinh khí thế tràn trề nhất, mặc dù trong giọng dùng mọi cách kiềm chế, vẫn cứ vang dội hơn so với các loại hí mục khác. Tiểu Lai vốn đang dựa trên gối, mắt chong chong nghĩ ngợi, nghĩ rằng nếu bây giờ nhanh chóng giới thiệu cho Thương Tế Nhụy một hôn sự, có thái thái quản chế rồi, y có lẽ cũng sẽ không bị loại người không ra gì như Trình Phượng Đài dụ dỗ đi vào con đường tà ma lệch lạc. Nghĩ tới nghĩ lui, than ngắn thở dài. Trong tai bỗng nhiên bay vào một đôi câu hí của Thương Tế Nhụy, ngưng thần nghe, thật đúng là —— Hán Gia Cát đỡ ấu chủ há có thể không lo —— Thương Tế Nhụy thật sự đang giảng hí cho Trình Phượng Đài!

Chân mày Tiểu Lai buông lỏng một chút, yên tâm đi vào giấc ngủ.

Thương Tế Nhụy vừa cất giọng liền không thắng được, gần như hát hết một lượt các vở hí về Gia Cát Lượng. Trình Phượng Đài trong quá khứ tuy có nghe đến sự tích chói lọi của Gia Cát Lượng nhưng không hiểu lắm, trải qua đêm này, hắn đã biết rõ mồn một, ngay cả vợ của Gia Cát Lượng tên là Hoàng Nguyệt Anh cũng biết.

Trình Phượng Đài bình luận nói: “Khó trách Gia Cát Lượng lúc nào cũng hết lòng hết sức với phủ Thừa tướng, cho tôi một người vợ xấu như vậy, tôi cũng chẳng thích về nhà.”

Thương Tế Nhụy bởi vì sùng bái Gia Cát Lượng, lập tức phản bác: “Không phải người nào cũng giống anh vậy đâu nha! Thừa tướng sẽ không!” Bỗng nhiên lại cười nói: “Chắc hẳn là Mợ Hai rất xấu rồi, khó trách anh không trở về nhà.”

Trình Phượng Đài hiếm lạ nhìn y một cái, Thương Tế Nhụy bây giờ lại biết chế giễu hắn, hay lắm hay lắm, một đêm ngủ cùng này mặc dù không thể làm được chuyện tốt, nhưng mà trong tình cảm quả nhiên là có tiến triển, cố ý chọc y: “Vợ tôi em không biết à? Quan ngoại đệ nhất mỹ nhân! Năm đó lần đầu tiên nhìn thấy cô, tựa như một bức tượng Ngọc Quan Âm trong tuyết, chân tôi cũng như nhũn ra. những tiểu thư mũi nhỏ mắt ti hí ở Thượng Hải đều kém xa so với vợ tôi.”

Thương Tế Nhụy bật thốt lên: “Thật sự xinh đẹp như vậy sao? So với em thì sao?”

Trình Phượng Đài cau mày nhìn y một cái: “Em một người con trai, so sánh với phụ nữ làm cái gì.”

Thương Tế Nhụy thì rất thích so sắc đẹp với phụ nữ, so sắc đẹp với phụ nữ rồi, trở về còn phải so anh tuấn với đàn ông. Lúc y ở trên sân khấu giả trang phụ nữ chính là một người phụ nữ chính gốc, lúc giả trang đàn ông chính là một người đàn ông chính gốc, dẫn đến việc sau khi xuống sân khấu rồi, cũng không quan tâm mình là phụ nữ hay là đàn ông, giống như cho tới bây giờ đều không có cái khái niệm này, dường như là tùy thời có thể tự do biến ảo, suy nghĩ và hành vi của y từ trước tới giờ cũng không bị trói buộc ở sự khác biệt nam nữ. Bỗng nhiên nghe Trình Phượng Đài nói như vậy, trên mặt thoảng qua một biểu cảm khinh thường.

“Anh lúc nào cũng qua đêm ở bên ngoài, Mợ Hai có ghen không?”

“Chắc là có. Hồi trước tôi định cưới một cô vợ bé, Mợ Hai cũng rất ghen, cuối cùng tôi chỉ đành từ bỏ.”

Thương Tế Nhụy lập tức liền hưng phấn, nằm sấp ở trên giường ánh mắt lóe sáng nhìn hắn chằm chằm: “Mau kể cho em nghe.”

Trình Phượng Đài lật người qua ngáp một cái: “Kể cái gì, buồn ngủ chết đi được. Ngày mai kể cho em.”

“Ngày mai nhất định kể hả?”

“Nhất định kể.” Trình Phượng Đài nói: “Làm sao bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với chuyện của tôi như vậy, trước kia đánh mạt chược nhiều cuộc như vậy, em cũng chưa từng hỏi tôi một câu về lời ong tiếng ve.”

Thương Tế Nhụy nghiêm túc nói: “Bởi vì anh bây giờ cùng anh trước kia, đối với em mà nói là không giống nhau.”

Trình Phượng Đài nghe những lời này rất vui vẻ, nhéo mũi Thương Tế Nhụy một cái. Thương Tế Nhụy thật đúng là một đứa con nít, chọc một cái liền vui vẻ, nhéo y hai cái y liền cười hì hì: “Nhị gia, vậy anh qua đêm ở chỗ em, Mợ Hai có ghen với em không?”

Trình Phượng Đài suy nghĩ một hồi, nói: “Không đâu. Tôi và em là tri kỷ, không phải là quan hệ như với những người đàn bà bên ngoài đó.”

Trình Phượng Đài trước mặc dù đối với việc tối nay từng tồn tại loại suy nghĩ đó, bây giờ nằm lâu ở bên người Thương Tế Nhụy, suy nghĩ bậy bạ đã bay sạch, có thể vô cùng thản nhiên nói ra hai chữ tri kỷ. Thật ra thì bản thân Trình Phượng Đài cũng không nói được có suy nghĩ gì đối với Thương Tế Nhụy, cũng không phải thế nào cũng phải đè lên giường da thịt tương thân mới tính, chính là muốn đoạt lấy toàn bộ y, ngoài thân thể ra, chiếm làm của riêng một cách càng triệt để hơn. Nói là tri kỷ, quả thực rất đúng.

Thương Tế Nhụy suy nghĩ nói: “Anh cùng đàn bà bên ngoài còn có loại quan hệ đó… Em nên hát cho Mợ Hai vở "Kim Ngọc nô vác gậy đánh bạc tình lang"!”

Trình Phượng Đài thật sự có chút buồn ngủ, kéo góc chăn dịch lên cổ: “Lại bêu xấu tôi. Tôi cung phụng Mợ Hai như Bồ tát sống nhé! Còn bạc tình…”

Thương Tế Nhụy không quan tâm đến hắn, vẫn y y nha nha hát lên. Trình Phượng Đài nghe mãi nghe mãi liền ngủ mất. Tiểu Lai ngủ chập chờn, đang ngủ lại bị giọng của Thương Tế Nhụy làm giật mình, dụi mắt nhìn cửa sổ giấy còn tối om, trong lòng bật cười —— Trình Phượng Đài một đêm này đúng là công cốc rồi.