Dịch: Phong BụiTrình Phượng Đài âu phục giày da phong độ nhẹ nhàng chuẩn bị đi dạo Thiên Kiều, Thương Tế Nhụy cảm thấy hắn mặc đồ này rất không thích hợp, quá bắt mắt, quá dễ bị làm thịt, hoàn toàn xa lạ với địa lý nhân văn Thiên Kiều, nhưng cũng không cách nào nói ra, y càng không thể tưởng tượng ra dáng vẻ Trình Phượng Đài áo vải trường sam. Trình Phượng Đài bảo lão Cát đậu xe xa xa ở đầu hẻm phía đông, mình cùng Thương Tế Nhụy hai người đi bộ qua, mới đi chừng mười bước, Thương Tế Nhụy đột nhiên đoạt lấy ba-toong của Trình Phượng Đài đánh ngay vào cánh tay của một người qua đường.
Trình Phượng Đài cả kinh kêu lên: “Ông chủ Thương!” Đang êm đẹp làm sao lại nổi điên cơ chứ?
Thương Tế Nhụy cầm ba-toong vung thành một vòng tròn tuyệt đẹp, lại đánh một cái vào eo lưng người kia, đánh gục người ta ngay tại chỗ. Nhưng người nọ lại chỉ dùng cả tay lẫn chân bò dậy không nói chuyện gây gổ, ngược lại nhấc chân liền chạy, rất là khả nghi.
Thương Tế Nhụy cả giận nói: “Ngươi còn dám chạy!” Đuổi theo lại cho thêm mấy gậy, hơn nữa chuyên chọn chỗ gân mềm trên cổ tay mà đánh, đánh đến nỗi người nọ kêu cha gọi mẹ.
“Ai yo! Tiểu gia! Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”
Thương Tế Nhụy cầm ba-toong chĩa vào gã: “Mau giao ví tiền ra!”
Người nọ cho là ban ngày gặp phải cướp đường rồi, lập tức hai tay dâng lên ví tiền của mình.
Thương Tế Nhụy giận đến chọc chọc vào đầu gã: “Ta muốn cái ví mà ngươi trộm ấy!”
Y cũng đã nói đến mức này rồi, Trình Phượng Đài vẫn còn chưa ngộ lại, cho đến khi trong tay áo người nọ vẩy rơi ra tập chi phiếu da bò mong mỏng của Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài sờ túi một cái, thở dài nói: “Ái chà, thần thâu à!” (thần thâu: trộm giỏi, tài tình như thần)
Thương Tế Nhụy còn cảm thấy chưa hết giận, dùng sức đánh tên trộm hai cái, bên cạnh quần chúng vây xem hả hê lòng người khen ngợi y, đây là lần đầu Thương Tế Nhụy ở bên ngoài sân khấu được người khác khen ngợi, chợt đắc ý, lại đánh tên trộm thêm hai cái, khiến tên trộm cũng phát khóc.
Thương Tế Nhụy hung tợn nói: “Nếu không phải đang vội đi ăn cơm, ta nhất định bắt ngươi đến phòng tuần bộ! Nhị gia chúng ta đi!” Thì ra đối với y, ăn cơm quan trọng hơn nhiều so với gì mà hành động chính nghĩa trừ gian diệt ác.
Hai người tiếp tục đi quán mì Hồ Ký, vẻ mặt Trình Phượng Đài nhìn theo Thương Tế Nhụy rất là ngạc nhiên, trong miệng chậc chậc thành tiếng. Thương Tế Nhụy quay đầu cầm ba-toong trả lại cho hắn: “Sao thế Nhị gia?”
Trình Phượng Đài không nhận, cười nói: “Thứ đồ chơi này, tôi cầm cũng chỉ là một vật chưng bày. Ông chủ Thương cầm có thể sử dụng làm binh khí, vẫn là Ông chủ Thương cầm đi.”
Thương Tế Nhụy thật sự cầm luôn, hi hi cười khúc khích vung thành một vòng hoa, người đi đường không khỏi vội vàng né tránh y.
“Ông chủ Thương thật sự có công phu?”
Thương Tế Nhụy nói: “Em lúc trước khi còn nhỏ học võ sinh mà! Biết một chút thế võ hình thức dễ coi.”
“Bộ võ thuật mới vừa rồi kia ngược lại rất lợi hại, không giống thế võ hình thức, đánh đến mức người ta gào khóc cơ mà!”
“Đó là Thương gia côn, trên sân khấu múa lên rất đẹp mắt, dưới sân khấu cũng có thể sử dụng hai chiêu. Tuy không thể gọi là công phu, nhưng đối phó trộm vặt như vậy là đủ rồi.”
Trình Phượng Đài nói: “Tôi nhìn em mặc nữ trang giống hệt như một đại cô nương, còn tưởng rằng em yếu đuối thế nào cơ, bằng không, năm đó ở Hối Tân lâu, tôi cũng không đến nỗi giúp em cản đòn.”
Thương Tế Nhụy nhìn hắn: “A! Anh hối hận rồi?”
Trình Phượng Đài bị ánh mắt đen láy của y nhìn như vậy, thất thần nói: “Làm sao lại hối hận cơ chứ, có gãy xương cũng cam tâm tình nguyện .”
Thương Tế Nhụy cười hết sức vui vẻ.
Đi khắp Bắc Bình, mì trộn tương Hồ Ký vẫn là ngon nhất. Nguyên liệu đầy đủ mì dai, nước tương rưới món ăn là công thức bí truyền của tổ tiên. Thương Tế Nhụy cách mấy ngày liền đi ăn một bữa, không ăn được cả người liền không ổn, giống như mắc nghiện. Cũng bởi vì y thường thường đại giá đến chơi, tiểu nhị cùng khách quen trong tiệm đều biết y, biết chàng Thương tính khí hiền lành, da mặt mỏng, cứ mãi vây quanh y chọc y chơi, có chút không chịu nổi.
Thương Tế Nhụy vào tiệm, không đợi tiểu nhị thét to, trước đã nhét vào trong tay hắn mấy đồng tiền, nghiêng đầu hỏi Trình Phượng Đài: “Nhị gia ăn cái gì?”
Trình Phượng Đài nói: “Tôi theo Ông chủ Thương.”
Thương Tế Nhụy liền nhẹ giọng nói: “Hai bát mì trộn tương ba lượng, hai bát nước súp tiêu cay, những thức ăn khác đều như cũ, lại thêm hai quả trứng luộc nước trà.”
Những thức ăn khác là chỉ một mâm thịt trâu rưới nước tương, một mâm thịt cùi chỏ đông, hai quả trứng luộc nước trà, một đĩa măng sợi xào còn có một nồi thịt, một đĩa cánh vịt. Thương Tế Nhụy lần trước tới chỗ này, bởi vì vẫn chưa quá quen thuộc với Trình Phượng Đài, không thể không biết xấu hổ ăn uống thoải mái. Lần này thì khác. Trình Phượng Đài nghe tiểu nhị báo tên món ăn cho Thương Tế Nhụy, quan sát một phen dáng người nhỏ nhắn kia của y, trong đầu nghĩ chàng đào hát này cũng không dễ nuôi, nhà nào kinh tế kém một chút, chỉ riêng việc ăn uống thôi cũng sẽ bị y ăn cho phát nghèo.
Tiểu nhị gật đầu ghi nhớ từng cái, Thương Tế Nhụy gọi xong thức ăn đè tay hắn lại, xụ mặt dặn dò: “Còn lại hai xu ngươi cầm, không cho phép thét to!”
Tiểu nhị hết sức lo sợ gật đầu đồng ý, sau đó xoay người cất giọng liền hô: “Các món như thường lệ một bàn! Thêm một bát mì một súp tiêu cay hai quả trứng luộc trà! Ông chủ Thương thưởng hai xu…” Thương Tế Nhụy nghiêm nghị ngắt lời hắn: “Im miệng! Mới vừa nói thế nào!” Tiểu nhị lập tức sửa lời nói: “Hả? … Ờ! Ông chủ Thương thưởng hai xu không cho phép thét to!”
Một tiếng này so với thét to càng dễ chui vào lỗ tai hơn, thực khách trong tiệm rối rít ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, có người biết Thương Tế Nhụy liền chào hỏi y: “Ái chà! Chàng Thương tới rồi!”
“Ông chủ Thương, khí sắc không tệ nha! Phát tướng rồi!”
“Chàng Thương! Gần đây chuẩn bị hí mới gì thế!”
Thương Tế Nhụy giận đến ai nha một tiếng, tức giận trợn mắt nhìn tiểu nhị, trong đầu nghĩ hôm nay lại không được ăn yên ổn rồi, tên ngu ngốc này, ngươi cố ý phải không!
Tiểu nhị ảo não chạy đi. Trình Phượng Đài ha ha cười to.
Cũng giống như lần trước, Thương Tế Nhụy bất kể có quen hay không, từng người từng người chắp tay hỏi thăm sức khỏe một phen, sau đó vừa chịu đựng trêu chọc, vừa cắm đầu gặm thịt từng ngụm từng ngụm. Trình Phượng Đài quen biết Thương Tế Nhụy hơn một năm, nhưng cho tới hôm nay Trình Phượng Đài mới cảm thấy Thương Tế Nhụy rốt cuộc đã coi hắn là người thân thiết gần gũi. Bởi vì trước kia mỗi một lần vào quán ăn, Thương Tế Nhụy ngoại trừ ăn mạnh, lối ăn tuyệt đối lịch sự, y cũng biết phải bảo vệ hình tượng của mình, sợ bị người chê cười. Hôm nay ném hết lịch sự đi, thái độ với thức ăn gần như dã thú, nhìn thấy thịt cùi chỏ, trong mắt loé lên ánh sáng đỏ, trong miệng hàm răng trắng sáng tỏa ra khí lạnh. Trình Phượng Đài ở trên bàn ăn nhường hết cho y, thậm chí còn không tự chủ được giúp y gắp thức ăn múc canh, rất sợ y nhai cả đũa ăn luôn, cau mày cười nói: “Ông chủ Thương, chậm một chút, Nhị gia không cướp của em, đều là của em cả. Thật đấy. Không đủ tôi gọi thêm.”
Những thực khách khác trong quán mì dường như đã quen thấy phong thái ít người biết này của Thương Tế Nhụy, y ăn như gió táp mưa gào, bọn họ vẫn không buông tha y, còn xúm lại chọc y nói chuyện.
“Ông chủ Thương! Ngài biết đấy, tôi đây vẫn là thích võ sinh của ngài nhất! Cực giỏi! Triệu Tử Long trong Dốc Trường Bản, bắt áo choàng quá chuẩn! Hát xong hạo kỳ vẫn còn có thể thản nhiên không thở dốc! Thật đúng là!” (hạo kỳ: cờ tam giác sau áo giáp. Phía sau chiếc áo giáp của võ tướng trong Hí khúc có lá cờ thêu hình tam giác.)
(Dốc Trường Bản là tên một vở Kinh kịch, chủ thể lấy từ Tam Quốc Diễn Nghĩa hồi 41 “Triệu Tử Long đơn kỵ cứu chủ” . Vở kịch này hợp hai sự kiện Triệu Vân cứu Lưu Thiện và Văn Ương liên tiếp gặp chuyện không may làm một, cải biên.
Chuyện xưa kể rằng: Lưu Bị bỏ chạy từ Tân Dã, ở dốc Trường Bản bị Tào Tháo đêm khuya dẫn binh đuổi kịp, thất lạc thuộc hạ cùng gia quyến; Triệu Vân không sợ nguy hiểm, đơn thương độc mã nhảy vào Tào doanh, liên tiếp lâm hiểm cảnh, rốt cục cứu được Giản Ung, Mi Trúc trong vạn quân mã ra khỏi; sau lại ra sức giao tranh, bảo hộ Cam phu nhân và ấu tử của Lưu Bị là A Đấu, xông khỏi vòng vây trùng trùng. Hậu nhân có thơ ca tụng: “Huyết nhiễm chinh bào thấu giáp hồng, Đương Dương ai dám cùng ngươi tranh phong; xưa nay xông trận hộ nguy chủ, chỉ có Thường Sơn Triệu Tử Long” .)
Anh kia chép miệng một cái lắc đầu một cái, mặt đầy khâm phục, hồi tưởng mãi không thôi. Trình Phượng Đài có thể hiểu được tâm tình của anh ta. Hắn là người từng học hai năm đại học, bình luận hí của Thương Tế Nhụy còn cảm thấy có thật nhiều chỗ từ ngữ không biểu đạt hết được. Những khổ lực chân đất này càng không thể biểu đạt rõ ràng, chỉ có thể dồn hết khí lực kêu một tiếng hay.
“Thật là rất giống Triệu Tử Long! Ông chủ Thương à!”
Thương Tế Nhụy ngẩng đầu cười với người kia, trong miệng tràn đầy thức ăn, không tìm ra khe hở mà nói chuyện.
“Ông chủ Thương! Tôi thấy ngài tốt nhất vẫn là trở về Hí viện thì hơn. Rạp hát cái đó là nơi người Tây phương đến, nó không thích hợp với Kinh kịch của chúng ta.”
Thương Tế Nhụy liều mạng nuốt đồ ăn trong miệng xuống: “Tại sao vậy?” Hỏi xong lập tức nhồm nhoàm nhét mì vào trong miệng.
“Cái này … Tôi cảm thấy ấy à, nó không náo nhiệt. Hí viện có ăn có uống, tất cả mọi người cắn hạt dưa rồi uống trà, cùng hô lên cùng khen hay, thú vị hơn rất nhiều, có phải không?”
Bên cạnh có người đồng ý nói: “Chính xác! Vé trong rạp hát còn đắt hơn so với Hí viện, soát vé còn ý kiến về ăn mặc của chúng tôi, quần xắn gấu liền không cho vào!”
“Đúng thế! Chỗ ngồi nếu như mua xa một chút liền không nhìn thấy tư thế của ngài rồi.”
“Ngài không thể chỉ hát hí cho các quan lão gia phú lão gia ở Rạp hát Thành Phong mãi được Ông chủ Thương à! Ngài phải suy nghĩ cho chúng tôi một chút nữa Ông chủ Thương à! Chúng tôi mới là những người thực sự tụng ngài!”
Thương Tế Nhụy cũng cảm thấy như vậy từ lâu, hôm nay nghe người xem phản ánh, dùng sức gật đầu: “Không sai!” Nhưng trong miệng y còn đang ngậm đồ ăn, vừa phát biểu, khi nói đến chữ “Sai” đó, một đoạn mì sợi liền phun lên trên bàn. Thương Tế Nhụy mặt đỏ lên. Mọi người vì không để chàng Thương xấu hổ, cùng chung chí hướng làm bộ như không nhìn thấy. Đúng như bọn họ nói, bọn họ đối với chàng Thương mới là thật sự tụng, thể hiện ở mọi phương diện và chi tiết, một tấm lòng trung thành nhiệt tình, trước sau như một, khác với đám đạt quan quý nhân coi chàng Thương như đồ trang sức đeo bên người để thể hiện thân phận.
Thương Tế Nhụy nuốt sạch sẽ thức ăn trong miệng, nói: “Điều các anh nói tôi cũng đã từng nghĩ đến. Tôi bây giờ cũng không phải không hát ở Hí viện! Thứ hai tư sáu hàng tuần không phải vẫn luôn hát ba ngày không thay đổi hay sao? Chỉ là không hát hí mới ở đó.”
“Tại sao vậy Ông chủ Thương! Chúng tôi rất thích hí mới của cậu, hí mới rất thú vị.”
Thương Tế Nhụy thành thật mà nói: “Hát hí mới sẽ bị hắt nước sôi .”
Một tiểu tử giận đến vỗ bàn một cái: “Tên khốn kiếp nào dám quấy rối hí của ngài! Ông chủ Thương! Ngài báo tên hắn ra! Ngài nói! Mấy anh em chúng tôi đánh cho hắn một trận nhớ đời!”
“Đúng vậy Ông chủ Thương! Kẻ nào dám hắt nước sôi vào ngài là con chó, chúng tôi không bao giờ làm thế! Ông chủ Thương! Ngài không thể liên lụy chúng tôi! Tất cả mọi người nói có đúng hay không?”
Chung quanh một mảnh huyên náo hưởng ứng.
Trình Phượng Đài không nhịn được chen miệng nói: “Ông chủ Thương không phải đã nói, hí mới cho dù như thế nào cũng phải hát, không sợ bị hắt nước sôi sao?”
Thương Tế Nhụy nói: “Đúng là không sợ. Súng tôi còn không sợ, còn sợ nước sôi sao?”
Tất cả mọi người trong đầu nghĩ đúng thế, nếu không Tư lệnh Tào làm sao cũng phải bó tay trước ngài chứ, tính ngài ngang tàng biết bao!
“Tôi sợ là sợ đám hí phục kia của mình!” Thương Tế Nhụy đau lòng nói: “Có bao nhiêu xiêm áo, mà bị nước trà tạt ngay một cái như vậy. Đồ đẹp tôi cũng không dám cầm đến Hí viện, chỉ để ở rạp hát thôi, dù sao mọi người cũng nhìn không rõ.” Y vừa nói liền dịu dàng cười: “Tôi cũng rất khó xử.”
Mọi người cùng nhau khen ngợi hí mới của Thương Tế Nhụy một trận lại lên án cái tên khốn kiếp gây náo loạn làm hỏng vở hí. Anh một câu tôi một câu, cũng không thương lượng được ra biện pháp thiết thực gì có thể giải quyết. Có một vị tráng hán hô lên một tiếng dập tắt những âm thanh ồn ào của người khác, phóng khoáng nói: “Ông chủ Thương! Ngài cũng đừng sợ, cũng đừng cảm thấy khó xử, từ nay về sau không cần biết là cố ý gây chuyện hay là đến nghe hí, cứ kẻ nào gây rối sân khấu của ngài, chúng tôi ấn xuống đất liền cho một trận! Sợ rồi còn có ai dám nhe răng? Vậy không phải là chẳng có chuyện gì rồi hay sao?”
Mọi người cảm thấy biện pháp này rất tốt, chen lấn bày tỏ lòng trung, khen đúng: “Nói rất đúng! Kẻ nào dám động thủ với ngài, chúng tôi liền động thủ với hắn!”
“Chúng tôi không phải người của Hí viện, cũng không phải người của Thủy Vân Lâu của ngài, xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến ngài! Tôi đó chính là tụng hí!”
Thương Tế Nhụy khẽ lắc đầu cười một tiếng, cũng không nói kính nhờ, cũng không nói không cần, xem ra ngược lại giống như một loại thái độ ngầm cho phép. Trình Phượng Đài ở bên cạnh quan sát y mấy ngày nay, cảm thấy tính cách Thương Tế Nhụy là như vầy —— y chưa bao giờ một mình ẩn nhẫn ủy khuất, phàm là có người hỏi tới việc khó của y, y liền nói thẳng thắn việc khó với người chung quanh một chút. Nếu như người đó sau khi nghe chuyện nguyện ý xuất thủ tương trợ, y sẽ không có suy nghĩ là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện mà ngăn trở. Nếu như người nghe không bày tỏ gì, y cũng sẽ không ám chỉ hoặc là khuyến khích người khác vì y làm những gì. Đối với khách xem hí là như vậy, đối với đồng nghiệp trong Thủy Vân Lâu cũng là như vậy. Y thản nhiên như vậy, nhưng những người xót y, nguyện ý hộ vệ y lại hơi nhiều một chút. Những phụ nữ đanh đá cay độc trong Thủy Vân Lâu thì không cần phải nói, ngay cả những khán giả bèo nước tương phùng cũng có rất nhiều người bởi vì sùng bái y mà nguyện ý giúp đỡ. Sự bảo vệ của bọn họ đối với Thương Tế Nhụy quá mức bức thiết, thường thường sẽ gây ra những chuyện như Cục trưởng Chu lấy công mưu tư giam người gây rối sân khấu lại, ngược lại làm xấu thanh danh của Thương Tế Nhụy, sinh ra cái danh “Hí bá”. Có một số người tâm tư tinh tế hẳn sẽ suy đoán Thương Tế Nhụy thật ra là một người rất có tâm kế, mọi việc chỉ cần đẩy người ngoài về trước một cái, còn mình thì phủi tay, sạch sẽ đứng trên bờ.
Đối với những lời chỉ trích này, Trình Phượng Đài nghĩ rằng tất cả đều là do Thương Tế Nhụy tự tìm. Tuy là vô tình xúi bẩy, nhưng nhìn những kết quả bởi vì sự “không ẩn nhẫn” của y mà đưa đến, lại chẳng phải là “Hí bá” cùng “sạch sẽ đứng trên bờ” hay sao. Gây ra một số chuyện rồi, Thương Tế Nhụy sau lại muốn làm lắng xuống, lúc đó thì đã không kịp nữa rồi.
Thương Tế Nhụy không bày tỏ thái độ, mọi người liền càng chắc chắn biện pháp lấy bạo chế bạo này. Thừa dịp bọn họ ồn ào ồn ào, Thương Tế Nhụy ăn sạch mì sợi và nồi thịt, lau miệng, nói: “Hảo ý của các vị đại thúc đại ca tôi xin lĩnh! Từ nay về sau Hí viện tôi nhất định đi nhiều. Có điều rạp hát Thanh Phong tôi cũng không bỏ được. Không dối gạt các vị, Thủy Vân Lâu người nhiều mà diễn viên ít, toàn dựa vào tại hạ một mình chống đỡ. Rạp hát Thanh Phong ấy à, thu nhập quả thật phong phú hơn so với Hí viện chút. Nếu phải đi, có thể không nuôi sống nổi một đại gia đình ấy!”
Đây là lời thật. Thu nhập của Thương Tế Nhụy có hơn nửa là bù vào Thủy Vân Lâu, gánh hát lớn như vậy bởi vì quản lý không tốt, ngược lại trở thành phiền toái không bỏ được của Thương Tế Nhụy. Trình Phượng Đài trong đầu nghĩ bọn họ danh tiếng lớn như vậy, khóc nghèo khẳng định không có ai tin, có khi ngược lại cho là Thương Tế Nhụy đang lừa gạt. Không ngờ mọi người ở đây đều rất tin, gật đầu nói: “Lớn cũng có cái khó xử của lớn, nhìn ra được, ngài không phải là một người có thể quản việc. Tính toán không khéo là hết tiền ngay. Haizz! Dù sao ngài thích ở nơi nào cũng đều được, chỉ cần lộ lộ giọng nhiều chút, để cho chúng tôi nghe là được!”
Thương Tế Nhụy yên lặng mỉm cười, cảm ơn mọi người đã hiểu.