Trong lúc mọi người vừa ăn KFC vừa chụp ảnh kỷ niệm, tâm trạng của Từ Tiện Xuyên dường như đã phấn chấn hơn hẳn. Cậu vừa cười vừa nói:
“Tớ thề, lần này chỉ là sơ suất thôi. Ăn xong KFC của cậu, lần sau tớ nhất định sẽ giành hạng nhất!”
“Lâm Hà Y, có người tìm cậu!”
Một nam sinh ngồi hàng đầu quay lại gọi lớn.
Cô nhìn lên và thấy Lương Hoài Cẩn đứng đó, trong tay ôm quả bóng rổ.
Khi cô đứng dậy bước tới, bất chợt cảm thấy cánh tay mình bị ai đó giữ lại.
Quay đầu lại, cô thấy Từ Tiện Xuyên đang cầm nửa chiếc hamburger trong một tay, tay kia nắm lấy tay cô.
“Cậu quen anh ta à?”
Lâm Hà Y gật đầu: “Anh ấy là bạn thân từ bé của tớ.”
Từ Tiên Xuyên khựng lại một chút, rồi buông tay cô ra. Trước khi để cô đi, cậu hỏi thêm:
“Còn cái cậu lần trước đến tìm cậu thì sao? Cũng là bạn thân từ bé à?”
Cô sững người một lúc rồi nhận ra cậu đang nhắc đến Lan Sinh, liền gật đầu.
“Nhất Nhất.”
Nghe tiếng Lương Hoài Cẩn gọi, cô quay người bước về phía anh.
“Nhất Nhất, em và Từ Tiện Xuyên thân lắm à? Anh thấy em đưa nước cho cậu ấy ở sân bóng,”
Lương Hoài Cẩn hỏi khi cả hai cùng bước ra khỏi cổng trường.
Lâm Hà Y gật đầu: “Cậu ấy là bạn mới của em. Cậu ấy rất tốt, mỗi lần em không hiểu bài nào, cậu ấy đều giúp em.”
“Cậu ấy chơi bóng cũng rất giỏi, giống anh vậy.”
Càng nhắc đến Từ Tiện Xuyên, cô càng nói nhiều hơn, dường như không thể dừng lại: “Anh biết không? Khi mới vào lớp, em từng nghĩ mình sẽ không hòa nhập được. Nhưng chính cậu ấy đã…”
“Được rồi, Nhất Nhất.” Lương Hoài Cẩn đột ngột ngắt lời cô.
Dù giọng anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng cô cảm nhận được rõ ràng sự khó chịu trong đó.
Lâm Hà Y ngay lập tức im bặt. Cô không chắc mình đã nói sai ở đâu, nhưng cảm giác như cô đã vô tình khiến anh khó chịu.
Thấy ánh mắt cô có phần lúng túng, Lương Hoài Cẩn đột nhiên nắm chặt tay cô: “Xin lỗi em, Nhất Nhất. Anh không phải cố ý nổi giận với em.”
Anh siết tay cô thêm một chút, rồi khẽ nói:
“Chỉ là… em rất ít khi nói nhiều với anh như vậy, nhất là khi nhắc đến người con trai khác.”
“Em cũng chưa bao giờ mang nước cho anh cả.”
“Lần trước anh bảo em đến sân bóng đợi, em cũng không chịu.”
“Anh biết mình nên vui vì em có bạn mới. Nhưng không hiểu sao, anh lại không thể vui nổi.”
Anh nhìn cô, mái tóc nhuộm bạch kim mới của anh xoăn nhẹ, khiến anh trông giống như một chú chó lông vàng đang buồn bã.
“Anh sợ… Sợ rằng một ngày nào đó, em sẽ có bạn mới và sẽ quên mất anh.”
Lâm Hà Y khựng lại, rồi buột miệng: “Không đâu. Anh mãi mãi là người bạn quan trọng nhất của em.”
Lời nói đó bật ra mà không cần suy nghĩ.
Trong suốt 16 năm cô đơn, Lương Hoài Cẩn luôn là người ở bên cô nhiều nhất.
Anh không chỉ là bạn, là người anh trai nhà bên mà còn là niềm động viên và dũng khí lớn nhất mà cô có trong cuộc đời này.